Sáng hôm sau, Cố Mộc ra khỏi sân bay Thủ Thành, chờ mãi mà không thấy xe của Lâm Đồng tới.
Cô vừa định gọi cho Tùng Tùng thì một chiếc xe bảo mẫu quen thuộc lướt tới, dừng lại trước mặt cô.
Cửa kính hạ xuống, lộ ra gương mặt của Tống Thư Điềm: “Muốn đi nhờ một đoạn không?”
Trên mặt là nụ cười giả mù sa mưa.
Cố Mộc khẽ nhíu mày, theo bản năng quay đầu, lập tức thấy mấy người trông giống paparazzi đang điên cuồng bấm máy ở cách đó không xa.
Thảo nào Tống Thư Điềm lại giả vờ dừng xe, thì ra là để diễn trò!
Cố Mộc cong môi cười lạnh, giọng lãnh đạm: “Không cần, tôi còn chưa sa sút tới mức phải ngồi cùng xe với rác.”
“Lời nhắc thân thiện thôi, đừng cười kiểu đó nữa, khóe mắt dính hai cục ghèn trông kinh lắm.”
Một câu nói khiến sắc mặt của Tống Thư Điềm lập tức thay đổi, cô ta trừng mắt lườm Cố Mộc một cái rồi vội vàng kéo kính xe lên.
Cố Mộc thấy vậy thì tâm trạng tốt hẳn, vừa xoay người lại thì thấy xe của Lâm Đồng lái tới.
Mở cửa xe lên ngồi, Cố Mộc ngả người ra sau, nói: “Đi ăn trước đi, em đói sắp chết rồi!”
Lâm Đồng nhìn cô tay không, kinh ngạc hỏi: “Hành lý của em đâu?”
“Vẫn để ở nhà nhỏ tâm động, có sao đâu.”
Cố Mộc thản nhiên đáp: “Tuần sau còn phải quay tiếp mà.”
Nghe vậy, Lâm Đồng hừ một tiếng: “Hóa ra em còn muốn đi nữa hả, chị còn tưởng với cái cách em thể hiện kỳ này thì định bỏ không quay tiếp rồi cơ!”
Cố Mộc nghe giọng chị Đồng đầy mùi thuốc súng, nghiêng đầu khó hiểu hỏi Tùng Tùng: “Sao thế? Mới mấy ngày không gặp mà chị Đồng ăn bom à?”
“Chị ơi, là do chị lên show…” Tùng Tùng lén liếc nhìn Lâm Đồng, ngập ngừng nói: “Cãi quá trời luôn!”
Cố Mộc bình tĩnh hỏi: “Không tốt à? Sao vậy? Chị bị mất fan hả?”
“Không hề, còn tăng thêm mấy chục vạn fan ấy chứ.” Tùng Tùng do dự, “Chỉ là… trên mạng có không ít người mắng chị.”
Cố Mộc bật cười, phản hỏi lại: “Chẳng lẽ trước đây không có ai mắng chị sao?”
Tùng Tùng bị hỏi đến nghẹn lời.
Lúc này, Lâm Đồng đang lái xe cũng lên tiếng, giọng đầy hận sắt không thành thép: “Còn cười được à.”
“Đúng là độ hot có tăng, nhưng dư luận không tốt thì khó nhận được chương trình chất lượng, em hiểu không?”
“Chị Đồng, đừng nóng, đợi mà xem diễn biến tiếp theo đi.” Cố Mộc xoa bụng rỗng, “Trước mắt đi ăn đã! Ăn lẩu!”
Lâm Đồng tuy mắng vậy nhưng rốt cuộc vẫn thương cô, không nói gì thêm mà lái xe thẳng đến một tiệm lẩu chính hiệu.
Đến nơi, ăn xong một vòng, thấy tốc độ ăn của Cố Mộc đã chậm lại, Lâm Đồng mới nói đến lịch trình tiếp theo: “Tối nay streamer hot Vệ ca có một buổi livestream bán hàng, hôm qua anh ta nhắn cho chị nói muốn hợp tác, tạo thành một buổi biểu diễn chủ đề ‘minh tinh’, em thấy sao?”
“Vệ ca?” Cố Mộc nhíu mày, “Là cái người thường hợp tác với SC trước đây ấy hả?”
Lâm Đồng gật đầu: “Chính là người đó, chắc là vì gần đây Trái Tim Rung Động Đặc Biệt hot quá, nên muốn mời một khách mời trong chương trình.”
Cố Mộc cười lạnh, không lên tiếng.
Nếu cô nhớ không lầm thì trước đây khi nguyên chủ còn ở SC, Vệ ca chưa từng mời cô, người mà anh ta thích hợp tác nhất chính là Tống Thư Điềm, không ngờ lần này lại không mời cô ta mà mời mình.
Nếu Tống Thư Điềm biết được chuyện này, e là tức đến vẹo cả mũi.
Cố Mộc lại thả thêm một đĩa thịt bò vào nồi, cười nói: “Đi chứ.”
“Có tiền không kiếm là đồ ngu.”
Ăn xong lẩu, Cố Mộc về căn hộ ngủ một giấc, không biết ngủ bao lâu, cô bị Lâm Đồng lôi dậy trang điểm chỉnh đốn.
Một hồi thao tác xong xuôi, Cố Mộc mơ màng bị đưa lên xe, đến địa điểm livestream.
Buổi livestream bắt đầu lúc bảy giờ tối, sáu giờ rưỡi Cố Mộc và đoàn người đã có mặt ở phòng nghỉ cạnh phòng phát sóng.
Rất nhanh, Vệ ca mặc vest trắng bước vào, niềm nở bắt tay chào hỏi Cố Mộc.
Sau vài câu chào hỏi thông thường, Vệ ca đi thẳng vào chủ đề: “Cố lão sư, còn hai mươi phút nữa là lên sóng rồi, giờ ngài có thể xem qua kịch bản livestream hôm nay.”
Nói rồi đưa cô một quyển sổ.
Cố Mộc gật đầu nhận lấy, tiện tay lật vài trang, sắc mặt lập tức lạnh xuống.
Trong sổ không chỉ có danh sách sản phẩm được chọn để bán, mà còn có cả kịch bản thoại được sắp đặt trước.
Giống như một vở kịch, không chỉ có lời thoại mà còn có vài “tình huống bất ngờ” đã được dàn dựng sẵn, ví dụ như giá sản phẩm bị sai, hay hàng bị cháy sạch trong một giây rồi phải gọi điện cho sếp hãng xin thêm hàng…
Không ngờ mấy chiêu đó cũng là dàn dựng trước.
Thấy sắc mặt Cố Mộc thay đổi, Vệ ca cười nói: “Không cần thuộc lòng đâu, bên đối diện có máy nhắc lời mà.”
Cố Mộc nghe vậy thì cười lạnh, thẳng tay trả lại quyển sổ: “Anh không đi đóng phim thì đúng là phí mất thiên phú.”