Cố Mộc nhìn cậu ta: “Sao thế?”
Kỷ Dịch vừa thở hổn hển vừa nói: “Thất Thất ngã từ sườn dốc kia xuống, bị trẹo chân, sưng tấy đỏ ửng, cứ khóc mãi, em không biết xử lý sao nữa nên chạy đi tìm người, vừa hay thấy chị…”
Nghe đến đây, sắc mặt Cố Mộc hơi trầm xuống.
Nghĩ đến dáng vẻ kiêu căng tự mãn của Tống Thất Thất lúc trưa, cô thật sự không muốn dính vào chuyện này.
Kỷ Dịch thấy cô do dự, vội nói: “Chị ơi, Thất Thất chỉ là tính tiểu thư thôi chứ không phải người xấu! Chị giúp một tay đi mà!”
Ngay lúc này, Tạ Diệc Hàng hừ lạnh một tiếng: “Cô không đi thì tôi đi!”
Cố Mộc cười khẩy, quay sang Kỷ Dịch: “Dẫn đường đi.”
Không xa khu B, họ liền thấy Tống Thất Thất ngồi bệt dưới đất.
Chiếc váy tay bồng trắng của cô ta lấm lem bùn đất, mặt mũi dính đầy bụi như con mèo hoang nhỏ, mắt cá chân phải đã sưng vù lên.
Vừa thấy Cố Mộc cũng tới, Tống Thất Thất rơm rớm nước mắt, giọng uất ức: “Không cần các người lo, tôi tự lo được.”
Cố Mộc cười lạnh, cố tình nói: “Vậy cô đứng dậy đi thử xem?”
Tống Thất Thất hừ một tiếng, cố gắng đứng dậy, ai ngờ chân vừa chạm đất liền đau đến hét toáng lên.
Tạ Diệc Hàng vội đỡ lấy cô ta, quay lại trừng mắt nhìn Cố Mộc: “Cô không có chút lòng trắc ẩn nào sao? Giờ còn châm chọc người ta nữa!”
Sau đó, anh ta dịu dàng nói với Tống Thất Thất: “Để tôi xem cho.”
[Wow anh Hàng nhà mình đúng là người đàn ông hoàn hảo! Dịu dàng ơi là dịu dàng!]
[Tiện nhân họ Cố đúng là độc ác! Không có tí lòng thương nào cả!]
[Lúc trưa còn thấy cô ta có lương tri, giờ nhìn thế này lại thấy kinh tởm!]
[Chỉ là nhân thiết thôi mà, mấy câu hoa mỹ ai mà không nói được chứ!]
Đúng lúc đám bình luận đang lộn xộn, Tống Thất Thất lại thét lên một tiếng:
“Đau quá!” Cô ta lập tức nước mắt giàn giụa, bật ra từng tiếng nức nở.
Tay Tạ Diệc Hàng giật bắn lên vì sợ, lúng túng nói: “Tôi thấy trên TV toàn làm thế, xoa xoa là đỡ mà…”
“Anh mà xoa thêm vài cái nữa thì chân cô ấy phế luôn đấy.”
Đứng xem một bên, Cố Mộc đột nhiên lên tiếng: “Tránh ra.”
Tạ Diệc Hàng tức đến mức bật dậy: “Cô thì biết cái gì…”
Cố Mộc thẳng thừng cắt lời: “Dựa vào việc vừa nãy cô ta không dám đặt chân xuống đất và mức độ sưng tấy của mắt cá, đây là bong gân nghiêm trọng, không được tạo thêm áp lực lên cổ chân nữa.”
Sau đó cô quay đầu nhìn vào ống kính: “Đạo diễn Hàn, bọn tôi đang đến điểm tập kết, mau cử người tới đón, chuẩn bị thêm ít đá lạnh.”
Nói xong, Cố Mộc quay sang Kỷ Dịch: “Bây giờ cô ấy không thể đi được nữa, cậu cõng cô ấy đi.”
Kỷ Dịch vừa gật đầu thì Tống Thất Thất lại bắt đầu rầm rì: “Không, không được! Tôi còn là tiểu công chúa, chưa từng được đàn ông cõng bao giờ… hu hu hu…”
Cố Mộc lập tức cảm thấy đau đầu: “Thế cô muốn sao?”
Bây giờ ngoài Kỷ Dịch, chỉ còn Tạ Diệc Hàng và quay phim theo sát, toàn là đàn ông.
Tống Thất Thất: Hu hu hu
Cố Mộc nhíu mày: “Đừng nói là cô định bắt tôi cõng đấy nhé?”
Tống Thất Thất: Hu hu hu
Âm thanh khóc nhè khiến người ta nhức hết cả đầu, Cố Mộc giơ tay day trán: “Im miệng!”
Tống Thất Thất lập tức nín bặt, đôi mắt rưng rưng nước, ngước lên nhìn cô với vẻ đáng thương.
Ba phút sau, Cố Mộc cõng Tống Thất Thất đi về phía điểm tập kết.
Anh quay phim lia ống kính về phía hai người, chỉ thấy Cố Mộc mặt đen như đá cuội, cõng Tống Thất Thất tiến bước, Tống Thất Thất thì ngoan ngoãn nằm trên lưng cô, vẻ mặt dè dặt tội nghiệp.
[Ha ha ha cảm giác như tổng tài bá đạo cãi nhau với tiểu kiều thê!]
[Tôi mê rồi mê rồi! Lúc nãy Mộc ca cố tình chọc Thất Thất đứng dậy thật ra là để xem tình trạng vết thương, đâu có độc ác như vài cái bình luận nói!]
[Chuẩn luôn! Mộc ca ngoài lạnh trong nóng đó!]
[Còn cái tên Tạ Diệc Hàng kia đúng là phá nát tam quan, chả biết gì còn đòi trị liệu, tưởng trên TV toàn thật chắc?]
[Lầu trên nói chuyện khách khí chút được không? Anh nhà tụi tui cũng chỉ vì lo thôi mà!]
Khi đến điểm tập kết, tổ chương trình đã chuẩn bị xong xuôi, bác sĩ cũng đến khám cho Tống Thất Thất.
Sau khi kiểm tra xong, bác sĩ nói: “Đúng là bong gân nặng, trước tiên phải chườm đá rồi nghỉ ngơi, càng sớm càng tốt nên đến bệnh viện chụp MRI xem có ảnh hưởng tới xương không.”
“May mà Cố lão sư xử lý kịp thời, nếu không đã nặng hơn rồi.”
Bác sĩ vừa nói vừa nhìn sang Cố Mộc.
Cố Mộc xua tay định nói không có gì, thì cảm thấy vạt áo bị kéo nhẹ.
Cúi đầu nhìn, chẳng biết từ lúc nào Tống Thất Thất đã túm lấy vạt áo cô, nhẹ nhàng kéo hai cái.
“Cái đó… cảm ơn cô, chuyện trưa nay là tôi sai…” Tống Thất Thất sụt sịt mũi, “Sau này tôi tuyệt đối không chê đồ ăn nữa.”
Cố Mộc liếc cô ta một cái: “Cô nên xin lỗi đạo diễn và các nhân viên mới đúng.”
Tống Thất Thất mắt đỏ hoe gật đầu, nhìn mọi người nói: “Đạo diễn, xin lỗi, mọi người, xin lỗi…”
Giải thích xong, mọi người cũng không ai thực sự để bụng nữa.
Sau khi chườm đá, mắt cá của Tống Thất Thất đúng là đỡ sưng đi nhiều, cô ta liếm môi, lại kéo nhẹ vạt áo Cố Mộc: “Tôi, đói quá…”
Cố Mộc nhíu mày, như thể vừa ra một quyết định trọng đại, lấy từ túi vải ra một hộp cơm.
“Đây là cơm đạo diễn đưa tôi buổi trưa, vốn định để tối ăn, giờ cho cô mượn, lần sau trả tôi một hộp.”
Tạ Diệc Hàng: ??
Tổ chương trình: ??
Tống Thất Thất nghiêm túc gật đầu: “Tôi nhất định sẽ trả!”
Cố Mộc lúc này mới yên tâm đưa cơm cho cô ta.
Lúc này, Tống Thất Thất người đã đói gần nửa ngày, bưng hộp cơm, hai mắt sáng rực, không đến mười phút đã ăn sạch một hộp.
Cô ta ăn hết cả hạt cơm cuối cùng, hài lòng lau miệng, nhìn Cố Mộc cười nói: “Ngon tuyệt!”