Lời nói của Cố Mộc vang lên như một cái tát nảy lửa, không chỉ tát vào mặt Tống Thất Thất, mà còn khiến cả những người có mặt bừng tỉnh.

Tống Thất Thất quay đầu, mặt đỏ bừng, hai mắt ngấn lệ, giận dữ trừng Cố Mộc nhưng lại chẳng thốt ra được lời nào, cuối cùng phẫn uất vung tay bỏ chạy.

Cố Mộc thu lại ánh mắt, khí thế nơi cô cũng dần tan biến, cô quay về chỗ ngồi, nhặt lại đôi đũa tiếp tục ăn cơm.

Chỉ những người từng nếm trải đói khát, mới hiểu rõ từng hạt cơm từng giọt nước quý giá đến nhường nào.

[Choáng luôn, không ngờ chị gái Cố lại nói được những lời như vậy…]

[Câu này của Cố Mộc thực sự đánh trúng tim tôi, ông tôi từng trải qua nạn đói lớn, đến giờ ăn bánh còn luôn dùng tay hứng lấy vụn, mỗi lần nhắc tới thời đó là mắt lại đỏ hoe, không nói nổi lời nào.]

[Đừng nói là chuyện trước kia, giờ ở mấy vùng núi heo hút vẫn còn nhiều đứa trẻ không đủ ăn đủ mặc!]

[Đúng vậy đúng vậy, có những chuyện chẳng qua là chúng ta không nhìn thấy thôi, chứ không phải là nó không tồn tại.]

[Hu hu hu tui thành fan của Cố Mộc mất rồi, bây giờ hiếm có nghệ sĩ nào còn giữ được lương tri như thế này lắm!]

Trong phòng livestream dấy lên một làn sóng “kể chuyện quá khứ”, ai nấy đều bắt đầu chia sẻ câu chuyện của mình.

Phó đạo diễn nhìn màn hình, cảm khái: “Đây là lần đầu tiên từ lúc phát sóng tới giờ, phòng livestream yên bình và ấm áp như vậy…”

Vừa dứt lời, liền nghe thấy tiếng nghẹn ngào bên cạnh.

Đạo diễn Hàn đang lấy tay che mặt, nước mắt lưng tròng.

“Đạo… đạo diễn, anh sao vậy?!”

Tiếng nức nở của ông lập tức thu hút sự chú ý của mọi người, Cố Mộc ngẩng đầu lên, trông thấy ông chú cao gần mét bảy đang ngồi đó lau nước mắt, không khỏi hơi giật mình.

Cô ngừng lại một chút rồi nói: “Đạo diễn Hàn, chuyện này bắt nguồn từ tôi, nếu bên Tống Thất Thất có vấn đề gì, tôi chịu trách nhiệm, sẽ không làm liên lụy đến tổ chương trình đâu.”

Ai ngờ đạo diễn Hàn lại đỏ mắt nhìn cô, lắc đầu: “Không phải chuyện đó.”

“Chỉ là chợt nhớ đến một số chuyện cũ.” Nói xong, ông đứng dậy, “Lê Xuyên là quê nhà của tôi, lần này chọn nơi đây làm địa điểm ghi hình, cũng là muốn báo đáp quê hương, các vị khách mời, nếu có gì sơ sót, mong mọi người lượng thứ.”

Nói xong, ông lại nhìn sang Cố Mộc, giọng chắc nịch: “Cố lão sư, tôi không dám hứa gì nhiều, nhưng về phần cơm hộp, sau này tôi lo đủ cho cô!”

“Được thôi!” Cố Mộc nở nụ cười, lông mày thanh tú cong lên như trăng non, ánh mắt lấp lánh rực rỡ.

Nhìn nụ cười rạng rỡ trên gương mặt cô, khóe môi của Đàm Dực bên cạnh cũng khẽ cong lên theo.

Giờ ăn trưa kết thúc, buổi chiều các khách mời vẫn phải tiếp tục hoàn thành nhiệm vụ.

Nhân viên chương trình tìm quanh cả vườn quýt mà không thấy bóng dáng Tống Thất Thất đâu, cuối cùng đành để Kỷ Dịch tạm dừng nhiệm vụ, đi tìm bạn đồng hành của mình.

Buổi sáng Cố Mộc đã hái xong ba sọt quýt, đến chiều cô liền ngồi dưới gốc cây hóng mát, vừa ăn quýt vừa ngắm Tạ Diệc Hàng đang vất vả lao động giữa cái nắng gắt gay.

Nhàn nhã, thư thái, sảng khoái…

Chậc, thật sướng!

Tạ Diệc Hàng vừa hái quýt vừa âm thầm bực bội.

Lúc nghỉ trưa, Tiêu Mạn gọi điện đến, nói rằng việc anh ta tham gia chương trình này chẳng đem lại lợi ích gì, ngược lại vì Cố Mộc mà mấy hợp đồng quảng cáo bị hủy, một lèo mất toi hơn ngàn vạn!

Anh ta tất nhiên là giận sôi máu!

Quay đầu thấy Cố Mộc đang thảnh thơi hưởng thụ, anh ta lại càng giận đến nghiến răng.

Lúc này chưa có quay phim nào tới gần, anh ta bèn sầm mặt đi về phía cô, giận dữ nói: “Cô cố tình phải không?”

Giọng Cố Mộc lười biếng: “Cố tình gì cơ?”

Tạ Diệc Hàng siết chặt nắm tay: “Biết tôi với Điềm Điềm ghi hình chương trình này, cô vì muốn trả thù tôi nên mới bám theo, đúng không?”

Cố Mộc nheo mắtthằng ngốc này giờ mới nghĩ ra à?

Cô cong môi cười rực rỡ: “Tôi lên show đơn thuần vì tiền thôi, còn anh với Tống Thư Điềm ấy hả, rác rưởi tìm thùng rác, ghê tởm cay mắt tôi nên sẵn làm các người khó chịu chơi, thế thôi.”

“Có vấn đề gì sao?”

Khóe miệng Tạ Diệc Hàng giật giật, nghiến răng: “Cố Mộc, tôi thấy cô chính là yêu không được nên hóa hận!”

“Muốn nghĩ sao thì nghĩ.” Cố Mộc đứng dậy, nhìn thẳng vào mắt anh ta, giọng lạnh lùng, “Ai rồi cũng phải trả giá cho những chuyện từng làm, anh cũng không ngoại lệ.”

Những chiêu trò trong chương trình này, chỉ là khai vị thôi.

Cô tiện tay vén tóc, bước đi.

Tạ Diệc Hàng tức đến nghiến răng, vừa thấy quay phim từ xa quay lại, vội vàng điều chỉnh lại nét mặt.

Đúng lúc này, có một bóng người từ đằng xa chạy vội tới.

Kỷ Dịch mồ hôi đầm đìa, thấy Cố Mộc liền như thấy cứu tinh, lập tức hét lên: “Chị ơi, Tạ lão sư, có chuyện rồi!”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play