Mộ Nguyệt Sanh trụ lại bên cạnh Thôi Thấm suốt nửa canh giờ sau cùng, rồi mới nhắm mắt.
Tuổi già đến, bao thương tật tích lũy từ thời chinh chiến lần lượt tái phát. Thân thể hắn khi ấy đã không còn khỏe mạnh, nhưng không chịu để ai khác hầu hạ, đều là Thôi Thấm đích thân chăm sóc. Hắn và nàng nương tựa lẫn nhau, gần như không rời nửa bước.
Hắn không đành lòng đi trước, để nàng cô độc chịu đựng, gió lạnh thấu xương, đau đến chết lặng. Nhưng vẫn gắng gượng mỉm cười nhìn nàng, tận mắt tiễn đưa mái tóc bạc trắng của nàng an nhiên rời cõi thế, rồi mới dỡ xuống gánh nặng cuối cùng, chậm rãi nhắm mắt.
Khoảnh khắc linh hồn hắn rời thể xác, hắn cố đi tìm Thôi Thấm, nhưng không hiểu sao, chỉ một cơn gió thổi qua đã cuốn hắn đi, khiến hắn vướng lại trên một cành cây.
Trên cây ấy, hắn nhìn thấy rất nhiều cảnh tượng xưa kia mà mình chưa từng biết đến.
Đêm hai người hòa ly, nàng một mình ngồi trước đèn chờ hắn, hắn tận mắt chứng kiến thần sắc nàng từ mong chờ chuyển thành tuyệt vọng.
Linh hồn hắn bay theo xe ngựa dưới cơn mưa, đậu trên mui, thấy nàng bị Thôi gia đuổi khỏi nhà, cùng đường bán hết hồi môn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play