Viên Viên  đến ba tuổi, bắt đầu phản cảm với nhũ danh của mình.
Rõ ràng là một bé trai rất khá, vậy mà lại bị đặt cho cái tên nghe vừa mềm oặt vừa dính nhớp.
Bảo Vi( Đoàn Đoàn đó) ngồi bên cửa sổ, kế bên chiếc ghế bành bằng gỗ đàn hương đỏ. Ánh xuân chan hòa, sắc trời tươi đẹp rọi lên đuôi lông mày nàng. Nàng tùy ý cầm lấy hồ lô treo bên hông, đưa lên miệng uống một ngụm thứ nước ngọt tổ mẫu đặc chế. Sắc mặt thản nhiên.
Uống xong, nàng nhanh nhẹn cất hồ lô nhỏ màu vàng nhạt ấy vào bên hông, giấu gọn trong túi đao bằng da trâu màu nâu, chế tác rất tinh xảo.
Chỉ vì hồi nhỏ từng bị nghi ngờ trộm rượu, nên Mộ Nguyệt Sanh đã nghiêm mặt dạy dỗ nàng rằng trẻ con không được uống rượu, tổn hại thân thể, có thể nguy đến tính mạng. Bảo Vi không ngốc, hiểu rõ trước tuổi cập kê không thể uống rượu. Nhưng nàng lại rất thích mùi vị đó. Vậy là Mộ Nguyệt Sanh đặc biệt chế cho nàng một loại nước ngọt, vị giống rượu nhưng không có men, đúng ý nàng. Thỉnh thoảng mỗi ngày nàng đều uống vài ngụm, dư vị thật dễ chịu.
Nàng vừa nhấm nháp mùi vị còn sót lại trong miệng, vừa mỉm cười liếc nhìn đệ đệ:
"Viên Viên không dễ nghe à? Vậy thì… Hổ Tử nhé? Hay Con Báo?"

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play