Giữa trưa, gió nóng đặc quánh và nặng nề. Vân Bích từ tay áo rút ra một chiếc khăn tay trắng, lau mồ hôi bên thái dương. Vừa ngẩng đầu, nàng liền thấy Mộ Nguyệt Sanh đang nhìn chằm chằm vào mình bằng ánh mắt thanh lãnh, không hề chớp mắt.
Vân Bích sửng sốt. Hắn cứ nhìn chằm chằm nàng làm gì?
Chẳng lẽ trên mặt nàng có thứ gì dơ bẩn? Nàng nhíu mày, dùng khăn lau mặt qua một lượt. Nhưng Mộ Nguyệt Sanh vẫn nhìn, ánh mắt mang theo áp lực khó hiểu.
Bị hắn nhìn đến mức da đầu tê rần, Vân Bích đành lặng lẽ bước ra ngoài xe.
“Cô… cô nương, nô tỳ thấy hơi ngột ngạt, muốn ra ngoài hít thở chút khí trời…”
Không đợi Thôi Thấm trả lời, nàng đã như trốn chạy mà vén rèm bước ra ngoài.
Khóe môi Mộ Nguyệt Sanh khẽ cong lên, không nói gì. Hắn chậm rãi chuyển sang chỗ Vân Bích vừa ngồi, cúi đầu nhặt lên một nhành dây mây mảnh, trên đó nở vài bông hoa tím li ti. Những ngón tay thon dài trắng muốt của hắn khéo léo đan dệt, chẳng mấy chốc đã kết thành một vòng hoa xinh xắn.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play