Mộ Nguyệt Sanh gần như không chút do dự bước tới, cúi người ôm lấy thân thể mềm nhũn ấy vào lòng.
Nàng đã gầy đi rất nhiều, chỉ cần dùng chút sức là có thể bế bổng cả người. Khi xưa, hắn từng yêu thích ôm nàng như vậy, mỗi lần đến, nàng đều sẽ mềm mại tựa vào ngực hắn nũng nịu, ánh mắt long lanh như tơ, đôi môi đỏ mọng ướt át, khẽ khàng nhưng táo bạo dán lên môi hắn.
Giờ đây, nàng vùi mặt vào lồng ngực hắn, hàng mi dài cùng chân mày đen nhánh rủ xuống, thân thể mềm nhũn, như bị rút cạn gân cốt, hoàn toàn vô lực, không một tiếng động. Dáng vẻ này khiến hắn đau lòng vô cùng.
Vừa nãy lúc hắn mới bước vào, đáy mắt nàng ánh lên vẻ tuyệt vọng, trống rỗng như một đóa lục bình không gốc, lênh đênh trên biển rộng, chẳng nơi nương tựa, mang theo sự quyết tuyệt không gì lay chuyển nổi.
Chỉ trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, Mộ Nguyệt Sanh từng nghĩ muốn đưa nàng về nhà, giấu nàng ở Vinh Ân Đường, không để gió táp mưa sa, không để nàng lo sợ hay kinh hãi, cả đời cũng không rời khỏi lòng bàn tay hắn.
Hắn sẽ xây một gian “kim ốc”, nhốt nàng vào đó, giữ chặt lấy nàng, khiến nàng cả đời chỉ cần dựa dưới cánh chim của hắn mà an gối ngủ yên, không buồn không lo.
Nhưng… không thể.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play