Trên đỉnh núi của thôn Kháo Sơn, Tô Linh ngồi trên một tảng đá, gục đầu vào gối, nghẹn ngào rơi lệ. Lý Hàn Quang chạy theo sau, thấy vậy thì đau lòng, đưa tay khẽ vuốt lưng nàng, dịu giọng an ủi:
“Nếu nàng nhớ nhà, chờ ra khỏi bí cảnh, chúng ta sẽ về phàm gian một chuyến, thăm nhà, được không?”
Tô Linh không đáp, tâm trí rối bời. Nàng không hiểu vì sao mình lại mất kiểm soát cảm xúc, cũng không rõ nỗi nhớ nhung dâng trào từ đâu tới. Chẳng lẽ hồn phách của Tô Linh đã chết kia vẫn còn trong thân xác này, chưa hề rời đi?
Nhưng nếu là vậy, cớ sao những cảm xúc ấy lại như vốn thuộc về nàng, không hề xa lạ, cũng chẳng khiến nàng bài xích?
Không biết qua bao lâu, Tô Linh mới ổn định lại tâm tình, ngừng khóc. Nàng lạnh mặt, lau khô nước mắt như chưa từng có chuyện gì xảy ra, rồi thẳng tay hất tay Lý Hàn Quang ra, lạnh lùng nói:
“Không cần. Người tu tiên nên đoạn tuyệt tơ tưởng phàm trần. Lý Hàn Quang, ngươi muốn mất cái tay này hay sao?”
Lý Hàn Quang nhìn động tác dứt khoát ấy, khẽ cười khổ: “Tô Linh, nàng ghét ta lắm đúng không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play