Thời gian sau đó, không ai rõ Thẩm Cửu Thư đã nói gì với An Như Yên trong phòng, chỉ biết rằng khi hắn rời đi, cả người nàng như được thắp sáng, thần sắc phơi phới, tinh thần rạng rỡ khác thường.
Từ khi sinh ra tới nay đã mười mấy năm, An Như Yên chưa từng có một ngày nào cảm thấy sảng khoái đến thế, vui vẻ đến thế — một niềm vui xuất phát từ tận đáy lòng.
Những lời của Thẩm Cửu Thư như một ngọn đèn soi rọi vào góc khuất tăm tối trong lòng nàng, bừng sáng tâm trí nàng, khiến nàng bừng tỉnh ngộ: thì ra cảnh giới cao nhất của Tình Chú, lại cường đại đến như vậy!
Nàng nhớ lại mấy khắc trước, sau khi mọi người rời đi, Mặc Vũ đã lớn tiếng răn dạy mình ra sao, còn bản thân thì cúi đầu nhận lỗi, ấm ức cầu xin tha thứ mới khiến Mặc Vũ mềm lòng mà bỏ qua.
Nàng cũng nhớ đến ánh mắt nghi hoặc mà Lý Hàn Quang và Ly Trường Thích thỉnh thoảng dành cho mình vì Tô Linh, nhớ đến dáng vẻ lạnh nhạt của Lăng Hoài khi nàng bị Tô Linh nhục nhã mà chỉ đứng ngoài quan sát.
Nghĩ đến đây, một luồng phản nghịch đột nhiên dâng lên trong lòng nàng.
Phải rồi, Thẩm Cửu Thư nói chẳng sai: Mặc Vũ và những người kia suốt ngày miệng thì nói thương nàng, nhưng đến lúc cần thì đâu có ai thật sự đứng về phía nàng? Vậy họ có tư cách gì để nói yêu nàng?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play