Thế nhưng hiện giờ lại không có ai mời cô đi làm giáo viên dạy mỹ thuật…
“Em thật sự không muốn ư?”
“Để em về nghĩ lại xem sao.” Khương Song Linh cười ậm ừ cho qua.
Cô không có ý định đi làm giáo viên ngữ văn tiểu học, thế nhưng, qua lời gợi ý của chị dâu Tống, cô lại nảy ra một sáng kiến.
Ở thời đại này, trẻ con đi học chưa cần phải giới hạn tuổi, có thể cho những đứa nhỏ ít tuổi hơn vào lớp học, nhìn xem chúng nó có theo được chương trình hay không.
Nếu hai đứa nhỏ ở nhà được đi học từ bây giờ, vừa lúc Khương Song Linh cũng có nhiều thời gian nhàn rỗi hơn, cô có thể vào homestay luyện tập vẽ tranh.
Lúc này cô lại cảm thấy may mắn vì homestay của mình được thiết lập tính năng đặc thù tự hồi phục sau một ngày, ít nhất cô cũng không lo thiếu công cụ để vẽ.
Những người học mỹ thuật hoặc là nhạc cụ như cô, đều là người có khả năng chịu được sự buồn tẻ và cô đơn rất mạnh.
Mười mấy năm về trước, rất nhiều thời gian cô đều vây quanh trong quá trình luyện tập, cứ như vậy, một mình cô làm bạn với luyện tập không ngừng nghỉ, với luyện tập bất kể ngày đêm.
......(Còn tiếp ...)
Vui lòng đăng nhập để đọc tiếp.
Trải nghiệm nghe tryện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT