May mắn nó không tự mình nhảy xuống, cũng không thấy nó bắt cá lên ăn.
Khương Song Linh rải ít hạt giống hoa súng trong ao, nhưng chúng nó còn chưa nở hoa, chỉ mọc ra mấy phiến lá cây. Nhưng mấy con cá linh động lập tức tránh dưới lá súng, ẩn giấu bản thân dưới ánh mắt nhìn trộm của mèo nhỏ.
“Mẹ, nhà chúng ta nuôi cá, ăn ngon.”
Mỗi ngày ngoại trừ việc cho mèo ăn, lạc thú của Tề Hi chính là cho cá trong ao ăn, cô rất thích uống canh cá, lâu lâu trong nhà cũng làm một bữa thịt cá để ăn.
Quãng thời gian lạnh giá của phương Bắc kéo dài hơn phương Nam. Lúc ban đầu hai người Tề Hi và Khương Song Linh được thấy tuyết rơi còn tỏ ra kích động vô cùng, tới hiện giờ, bọn họ thấy tuyết đã chẳng còn chút cảm xúc nào nữa.
Kể cũng đúng thôi, mỗi ngày đều nhìn cả trời tuyết rơi như lông ngỗng, dù có thích tuyết đến mấy cũng trở nên không đau không ngứa thôi, đơn giản là ngày nào cũng ngắm, còn gì là háo hức nữa?
Tề Huy về đến nhà, liền nói: “Vừa nhìn thấy tuyết là hưng phấn đến oa oa kêu to, khẳng định là từ phương nam tới.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT