Trong lòng cô ta càng thêm thống hận lão chồng vô năng nhà mình. Vì sao lúc trước cô ta lại coi trọng người đàn ông như vậy?
“Còn không phải em nhất định muốn anh tới ư? Sao bây giờ em lại hỏi anh?! Không phải em nói anh tới mang đồ về à? Vừa rồi bánh trôi kia thật ngọt. Đợi chút, chờ anh ăn mấy chén sủi cảo nữa, mọi người gói sủi cảo nhân thịt phải không? Vậy anh phải ăn nhiều một chút, anh xem bên kia còn thừa một chút, có phải giáo viên các em có thể lấy nhiều chút trở về hay không?”
“Hôm nay anh ăn chưa đủ no à?” Cô giáo Trương phi hắn một tiếng: “Ăn ăn ăn, em gọi anh tới để anh cọ ăn cọ uống sao? Giúp em lấy đồ vật trở về đi.”
“Chỉ mỗi mấy thứ này ư? Sao em không bỏ vào sọt mà mang về?”
Khương Song Linh đi bưng cho Tề Hành một chén sủi cảo: “Tề Hành, sao anh lại tới đây?”
“Tới đón mấy người về nhà.”
Khương Song Linh nghĩ thầm anh tới rất đúng lúc đó: “Anh tới vừa lúc, hôm nay trường học đã phát không ít đồ, anh qua giúp em mang về đi.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT