Tuy thời điểm bé con bò lại đây mở miệng gọi cô là ma ma, trong lòng Khương Song Linh cảm thấy ngọt ngào như vừa ăn mật, nhưng cũng vì chuyện này mà cô cho rằng Tiểu Huy Huy nhà bọn họ có thiên phú tiểu ma quỷ.
Bởi vì bất cứ đồ vật gì bỏ lên giường tre của nó, nó sẽ ném bay hết, kể cả khi lấy dây thừng cột vào cây gậy nhỏ ở đầu giường, nó cũng muốn ném văng nó ra. Có điều tật xấu này còn chưa bằng sở thích kỳ cục của nó. Bất cứ khi nào cô không chú ý tới nó, dù chỉ một chút thôi, nó sẽ dùng thứ gì đó nhét vào miệng mình.
Và tiếp theo, nếu cô dám giáo dục tiểu gia hỏa này, nó sẽ như một con nhím đầy tính trả thù, dùng răng sữa nhỏ của mình cắn người.
“Tiểu Huy Huy, cái này không ăn được……”
Khương Song Linh cảm thấy đầu mình dần dần to bằng cái đấu rồi, đột nhiên cô lại bắt đầu nhớ về quãng thời gian trước, khi bé con này vẫn còn là một người máy chưa biết nói, chưa biết bò, cả ngày sẽ thành thành thật thật, ngoan ngoãn nằm trong tã lót, đợi mẹ cho ăn sữa.
Còn hiện giờ, heo bảo bảo nhà cô năng động tới mức khiến da đầu người ta tê dại. Nó mới biết bò đã biến thành như vậy, nếu chờ thêm một khoảng thời gian nữa, bé con kia biết đi rồi, cần biết bao nhiêu người mới đủ để đi theo nó đây?
“Mẹ ơi?” Nghĩ đến đây, Khương Song Linh quay đầu hỏi Triệu Dĩnh Hoa: “Khi anh trai của con còn nhỏ có——năng động tới mức sức sống bắn ra bốn phía như vậy không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play