Ngày hôm sau Tề Hành tới đây, xe lại chạy thêm một đoạn đường nữa, sau đó bọn họ bị gọi xuống xe, nói là xe không thể lên nổi nữa, cần phải xuống xe để đi lên.
Khương Song Linh nhìn một mảnh núi rừng trước mắt: “……”
Vậy là cô từ một nơi thâm sơn cùng cốc chuyển tới một nơi càng thêm thâm sơn cùng cốc.
Tuy từ cái tên cũng có thể đoán ra nhưng mà……Nơi này đúng là nhiều núi quá đáng, đường núi cũng cực kỳ gập ghềnh.
Khương Song Linh và Triệu Dĩnh Hoa mang theo hai đứa nhỏ chậm rì rì đi vào trong núi, đồng hương bản địa nhiệt tình và các vị chiến sĩ trẻ tới hỗ trợ bọn họ mang đồ đạc đi lên. Khương Song Linh có cảm giác, cô cứ một mực lên sườn núi lại lên sườn núi, mà nếu không phải lên sườn núi thì chính là xuống sườn núi, trên con đường này đầy các loại núi đá và thềm đá nhỏ, vừa đi được chừng hai mươi phút đã cảm thấy chân cẳng tê dại.
Cô thì vất vả muốn kêu trời, trong khi hai đứa nhỏ nhà cô được đi trên con đường này lại cảm thấy cực kỳ hứng thú, hay nói cách khác, với hai người bạn nhỏ này, chuyến đi ấy đã khiến chúng nó được mở rộng tầm mắt.
“Mẹ, có nước suối, có dòng suối nhỏ!!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play