Là Vương Tuyết Xu cách vách, trong lòng ngực cô ấy còn ôm Tuấn Sinh ra ngoài xem náo nhiệt.
“Phi lễ chớ coi phi lễ chớ coi, Tuấn Sinh này, ma ma dạy con một đạo lý, phi lễ chớ coi nha. Nếu con thấy trường hợp như vậy, đầu tiên là chúng ta phải nhắm mắt lại, sau đó nói ‘Xin lỗi đã quấy rầy, hai người tiếp tục đi’. Nhớ nghe chưa?”
Khương Song Linh: “……”
Bà Vương cách vách đúng là bình chữa cháy tốt nhất để dập tắt núi lửa đang phun trào.
Cô ngẩng đầu từ trong lòng ngực Tề Hành, trừng mắt nhìn bình chữa cháy nào đó: “Ma ma Tuấn Sinh, có ai dạy đứa nhỏ nhà mình như chị không?”
Vương Tuyết Xu tấm tắc một tiếng: “Chị dạy như vậy chẳng lẽ không đúng sao?”
Khương Song Linh: “Người ta đều nói rằng, muốn dạy con thì lời nói và việc làm đều phải mẫu mực. Thế chị ngẫm lại chị đang làm cái gì, rồi những lời chị nói với đứa nhỏ có nội dung gì? Ma ma Tuấn Sinh, chị là nói mà không làm được như những gì mình đã nói.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT