Nhưng bà chưa kịp nghĩ xong giây tiếp theo đã thấy Khương Song Linh ôm Tiểu Hôi Hôi trong lòng ngực trêu chọc nói: “Heo bảo bảo, con có nhớ ba ba của con không?”
Heo bảo bảo: “Y nha nha?”
Triệu Dĩnh Hoa: “……”
Rốt cuộc con dâu nhà bà muốn nuôi con heo gì đây?
Khương Song Linh viết xong thư nhưng không gửi ra ngoài, trong khi cô lại nhận được thư từ Tề Hành, nhưng cũng không thể gọi thứ đó là thư, trên thực tế nó là một cái bọc thật dày đầy những lá thư. Dường như mỗi ngày anh đều viết cho cô một phong thơ, rồi cứ tích lại như vậy, gửi chung một bọc cho cô.
Khương Song Linh mở những lá thư ấy ra, đọc cả một buổi tối, rồi cứ lặp đi lặp lại như vậy, đọc rất nhiều lắm, thậm chí cô còn nhàm chán đến hoảng, mang chúng nó ra đếm số chữ của mỗi phong thư, muốn nhìn xem cẩu nam nhân Tề Hành kia có ăn bớt ăn xén hay không.
Cô đếm rất nhiều lần, sau đó lại lần nữa cảm thán cẩu nam nhân này đúng là người mắc chứng rối loạn ám ảnh cưỡng chế, số lượng từ trong mỗi một phong thơ đều không nhiều không ít, tất cả sẽ có đủ 999 chữ.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play