Vương Tuyết Xu nhướng mày một cái, lập tức bất mãn, phản kích nói: “Em nói lung tung gì đó, bà mối Khương.”
“Bà Vương, chị nhìn xem bụng của chị to tướng thế này, em nghe nói hình tượng bà mối cổ đại chính là như vậy đó.” Khương Song Linh bâng quơ như không liếc mắt nhìn cái bụng của Vương Tuyết Xu một cái, tấm tắc hai tiếng.
Vương Tuyết Xu đã cười đến mức đau sóc hông, cô ấy hổn hển nói: “Tiểu Khương chị xin em đừng nói nữa, nếu em mà nói nữa, chắc chị sẽ cười tới bắn đứa nhỏ trong bụng ra ngoài mất.”
Khương Song Linh bắt chước vẻ mặt không biểu cảm của Tề Hành, hết sức lạnh nhạt nói: “Bà Vương, có cái gì mà buồn cười?”
Giọng điệu y hệt một vị đạo trưởng nhất phái nhẹ như gió thổi mây bay, có cảm giác người nói câu này không để sự rối loạn của thế gian vào trong lòng.
Vương Tuyết Xu: “…… Cứu mạng, em đừng mở miệng, em muốn gì chị cũng đồng ý với em.”
“Vậy chị đừng có kể chuyện hôm nay ra ngoài.” Nếu lại nói ra ngoài, Khương Song Linh cũng không biết lời đồn đại về cô sẽ truyền thành cái dạng gì, ít nhất cũng phải chờ cho danh tiếng của cô đi qua đã rồi tính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play