Bởi vì cô bắt đầu không quá dám hành động thiếu suy nghĩ, sợ sẽ thương tổn đến đứa nhỏ trong bụng.
Âu cũng vì đây là lần đầu tiên cô mang thai, không có kinh nghiệm.
Vậy là hai vị thai phụ mới nhậm chức, không có kinh nghiệm người nọ đỡ người kia, chậm rãi rời khỏi bệnh viện. Tới lúc lên xe rồi, hai người vẫn không nói câu nào hết, phỏng chừng là trong đầu vẫn còn rối rắm lộn xộn lắm, cũng có thể là đang mặc sức tưởng tượng những chuyện về đứa nhỏ rồi cũng nên.
Cũng không biết là như thế nào, lúc hai người đi tới đây còn khỏe khoắn nhưng chờ đến khi ngồi xe trở về, cô nào cô nấy đều thi nhau nôn ói trên xe.
Chuyện này khiến sắc mặt vị binh ca lái xe bị dọa cho xanh mét, trước kia hai người này đã từng ngồi xem hắn lái rồi mà, chưa từng gặp phải tình huống như vậy, chẳng lẽ do hôm nay kỹ thuật lái xe của hắn quá kém? Hắn vội vàng hô: “Chị dâu, làm sao vậy???? Là quá xóc nảy sao? Để em đi chậm một chút……”
“Không có việc gì, đồng chí, đừng lo lắng.” Khương Song Linh ngẩng đầu lên lau miệng mình, giải thích nói: “Là cô ấy có mang.”
Vương Tuyết Xu cũng ngẩng đầu lên: “Đúng vậy, không có việc gì, là cô ấy có mang.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play