Nhưng Khương Song Linh chưa chơi được bao lâu, Tề Hành đã lật tay một cái, bắt được cổ tay của cô, sau đó anh cúi đầu hôn một cái lên trán cô vợ nhỏ.
“Vậy chờ tới lúc hai nhóc con trở về mới nấu ăn, tối nay chúng ta ăn đơn giản một chút.”
Trước kia hồi mới đến khu người nhà này, Khương Song Linh chỉ nghe được mấy tin đồn vui về chuyện nhà chị dâu Tống và mấy nhà nào đó nấu ăn thơm quá, khiến cho đám nhóc con nhà cách vách gào khóc ồn ào.
Nhưng chuyển sang cách vách của nhà bọn họ, lại biến thành mùi thức ăn từ cách vách quá khó ngửi…… Người với người sao lại buồn bực chết người như thế?
*
“Đây là loại mùi gì đó?” Sư trưởng Chu không nhịn được xoa xoa cái mũi của mình, trong lòng ông thầm nghĩ, loại mùi hương này quá…… Kỳ quái.
Nó cũng không phải thứ gì đó cực kỳ gay mũi khiến người ta không thể chịu nổi, mà là một loại hương vị rất khó miêu tả. Tóm lại, nó là một thứ mùi, chỉ cần ngửi qua cũng khiến người ta giảm bớt hứng thú ăn uống.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play