Vị binh ca quân trang lái xe phía trước không dám lên tiếng một câu nào, chỉ biết thành thành thật thật lái xe, nhưng lại không tự chủ được hơi đẩy nhanh tốc độ xe lên một chút.
Giọng nói của Khương Song Linh lạnh ba phần: “Tôi chỉ có một đứa em trai là Khương Triệt, quê quán không còn ai nữa. Tất cả những thứ này đều mua cho Tề Hành và bọn nhỏ.”
Hà Ngọc Phượng tiếp lời: “Nếu thật sự muốn gửi đồ về nhà thì nên gửi ở Dung Thành chứ? Chẳng phải sẽ tiện lợi hơn hay sao? La Hồng Xuân, lúc cô tới Dung Thành có mang theo bao đồ bất chính nào không?”
Nghe chị ấy nói, sắc mặt La Hồng Xuân lập tức trở nên vừa đen vừa thối, trong ba người trên xe, kẻ chân chính mang đồ gửi về nhà mình lại chỉ có một mình cô ta thôi.
Lúc trước cô ta còn cho rằng, sau này mình sẽ được làm giáo viên tiểu học, có thể ăn cơm Nhà Nước, hàng tháng đều nhận được một phần tiền lương và trợ cấp. Bởi vậy lúc gửi thư về nhà, cô ta không nhịn được đã khoác lác với cha mẹ, anh trai chị dâu và em trai một phen. Ai biết đâu tới lúc cuối cùng, cô ta lại không nhận được phần công tác này, xe đạp cũng không mua được, cha mẹ cô lại làm ầm ĩ lên, đòi cô ta phải hiếu kính.
Hiện giờ người nhà mẹ đẻ đều cho rằng cô ta đã được làm giáo viên, cô ta cũng muốn được nở mày mở mặt ở bên kia. Nếu bây giờ bảo cô ta muối mày muối mặt đi thừa nhận chuyện mình nói ngày trước đều là khoác lác, La Hồng Xuân tự nhận cô ta không có can đảm làm điều đó.
Sau đó, cô ta đành phải gửi về nhà mẹ đẻ một chút đồ coi như là trích một khoản từ ‘Tiền lương’ của mình để hiếu kính.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play