“Mặt tường đằng sau lớp học của bọn chúng có dán một bức tranh, là cô vẽ ư? Cô vẽ đẹp thật. Mấy đứa nhỏ đều rất thích. Nghe nói bức tranh cô vẽ hồi trước đã được đăng lên báo rồi. Cô đúng là một chị dâu có tài nghệ.”
Nghe cô ấy nhắc đến bức tranh được đăng lên báo kia, Khương Song Linh cảm thấy răng hơi nhức nhức: “Mọi người đều biết tranh tôi vẽ được lên báo ư?”
“Biết, mọi người đều biết, toàn bộ người trong khu này đều biết hết rồi. Cô vẽ tranh thật đẹp.”
Khương Song Linh cảm giác đầu mình vừa lớn hơn ba phần. Bây giờ cô đã hối hận rồi, hết sức hối hận rồi, chỉ hận không thể quay lại một ngày trước khi rời đi đó. Không biết lúc ấy cô đã nghĩ cái gì mà lại vẽ rắn thêm chân, để một bức họa làm kỷ niệm?
Vốn dĩ lúc đó, cô chỉ nghĩ rằng bức tranh này sẽ lan truyền trong thôn thôi, ai mà biết nó lại được lên báo??
“Đúng rồi, chị dâu Khương à. Ngày mai trường học tôi có tổ chức chuyến dã ngoại du xuân, nếu chị rảnh thì đi cùng nhé, chị có thể giúp tôi vẽ vài bức tranh cho đám học trò nhỏ không? Tôi cũng muốn dán lên tường phòng học……”
“Ai?” Khương Song Linh sửng sốt: “Tôi cũng có thể tham gia ư?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play