Trên hàng rào tre, mảnh lá cây này càng chen chúc càng thêm rậm rạp, một nửa trong số chúng bị ánh mặt trời chiếu vào, tạo thành những đốm sáng màu đỏ le lói giữa bóng lá xanh mượt mà.
“Vậy mà cô ta còn không biết xấu hổ, dám mở miệng nói muốn mua xe đạp của em? Ối trời, cười muốn chết chị luôn rồi. Cô ta cũng dám nói ra những lời vậy?”
“Da mặt dày tới mức đó rồi? Thế sao cô ta không tìm chồng mình mà đòi đi.”
……
Hôm qua Vương Tuyết Xu có mơ hồ nghe được từ nhà cách vách truyền đến tiếng tranh cãi ầm ĩ, bởi vậy, sáng nay, thừa dịp ban ngày, cô ấy tới tìm Khương Song Linh hỏi thăm tình huống ngày hôm qua. Khương Song Linh cũng kể lại từ đầu chí cuối chuyện hôm qua cho cô ấy.
Kết quả là Vương Tuyết Xu khịt mũi coi thường với hành vi của La Hồng Xuân.
“Bây giờ cô ta còn chưa được lên làm giáo viên đâu, thế mà đã làm bộ làm tịch, lớn lối như vậy, cô ta cho rằng cô ta là cô giáo Diêu ư? Chị cho rằng với loại phẩm chất nhưu thế, phỏng chừng không thể đảm nhiệm chức vị giáo viên kia đâu……” Vương Tuyết Xu tiện tay hái một đóa hoa trong sân nhà mình, sau đó vò nát trong tay mình, như xà chút tâm tình.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT