“Là tự tôi mày mò học vẽ, còn vẽ một vài bức theo tập tranh trên tạp trí.”
Hà Văn Cẩn gật đầu, mỉm cười nhìn cô: “Cô rất có thiên phú, trong bức vẽ có linh khí.”
“Thật ư?” Khương Song Linh có chút được sủng ái mà kinh sợ, khoa chính quy cô theo học chính là tranh sơn dầu, bởi vậy mạnh về mặt ký họa, tạo hình hơn là những mảng khác. Bản thân cô cũng thích tranh Trung Quốc, cũng từng học về mảng này, nhưng trình độ vẽ tranh Trung Quốc của cô khá bình thường.
Bàn về mảng tranh này, lúc ban đầu rất dễ dàng có thể học được, nhưng muốn luyện thành đại sư lại là chuyện cực kỳ khó, nó chú ý tới phần ý cảnh và văn hóa tu dưỡng của bản thân.
“Đúng vậy, cô đó, nếu đã thích hãy chú tâm học một chút.” Hà Văn Cẩn rất thích loại nhân tài vừa có thiên phú vừa thích vẽ tranh này.
“Cảm ơn cô giáo.” Khương Song Linh cũng rất có hảo cảm với Hà Văn Cẩn, đối phương thiệt tình muốn tuyên truyền nghệ thuật mỹ thuật, cũng rất thành tâm muốn bồi dưỡng nhân tài thi họa.
“Cô giáo à, tôi có thể mượn cô mấy quyển sách dạy học về phương diện mỹ thuật không?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play