Lúc buổi sáng khi Khương Song Linh mở to mắt, người tối hôm qua ngủ bên cạnh cô đã rời đi, chỉ còn lại một ‘miếng đậu hũ’ được gấp lại cực kỳ chỉnh chỉnh tề tề.
Cô nhấc chân đạp một cái vào cái chăn kia, lại không biết có một mối liên hệ từ nơi nào đó, đã khiến cô hít phải một ngụm khí lạnh, bởi vì lúc này cô rõ ràng cảm giác được một chút không khoẻ truyền đến từ trong thân thể.
Khương Song Linh không vội vã rời giường, cô lười biếng nằm ngửa trên giường ngây ngốc nhìn nóc nhà, trong đầu không tự giác nhớ lại tình huống xảy ra đêm ngày hôm qua.
—— tối hôm qua không tắt đèn.
Trong chút trí nhớ còn sót lại của Khương Song Linh, tối hôm qua ý thức của cô cứ mơ màng, mông lung lắm, nhưng cô vẫn nhớ kỹ lúc đi ngủ cô đã không tắt đèn, có lẽ là sau đó Tề Hành đã tắt.
Người này… trong bất kỳ hoàn cảnh nào cũng nhớ rõ phải “Tắt đèn ngủ.”
Khương Song Linh khẽ “Hừ” một tiếng, đêm ngày hôm qua, Tề Hành không nói muốn tắt đèn, cô cũng không nói. Tại vì sao? Tại vì bỗng dưng cô lại phát hiện ra dáng người của đối phương còn đẹp hơn những gì cô tưởng tượng.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play