"Đúng rồi, Tiểu Khoái," Bà nội Hoắc chỉnh xong tóc của mình, cầm chiếc túi nhỏ chuẩn bị ra ngoài cùng chị em tán gẫu. Nhưng khi ra đến cửa, bà lại quay đầu lại nói: "Tiểu Yến có phải không mang theo hành lý gì không? Cứ để người ta mặc quần áo của con cũng không tiện lắm, tranh thủ gần đây rảnh rỗi, con dẫn Tiểu Yến đi mua vài bộ quần áo đi."
Yến Cẩm đến đây ở hai ngày, xem ra không mang theo bất cứ thứ gì, vẫn mặc quần áo của Hoắc Bất Khoái. Thân hình y so ra nhỏ hơn một chút, nên quần áo hơi rộng.
Gia đình họ Hoắc tuy không nói, nhưng mọi người đều biết Yến Cẩm là trẻ mồ côi. Y đẹp trai, tính cách tuy có vẻ hơi lạnh lùng, nhưng cũng là một đứa trẻ ngoan. Bà nội Hoắc tuổi cao, nhìn con cháu là tràn đầy sự yêu thương.
Hoắc Bất Khoái đáp một tiếng, cuối cùng có chút ảo não, không ngờ lại là bà nội mình tỉ mỉ hơn.
Hắn quay đầu hỏi ý Yến Cẩm: "Có muốn ra ngoài đi dạo không?"
Sau khi song tu với hắn, cảm giác bài xích từ Thiên Đạo của thế giới này trên người Yến Cẩm đã giảm đi nhiều, lúc này tâm trạng y cũng không tệ lắm, không từ chối: "Được thôi."
Sau khi chào người trong nhà, Hoắc Bất Khoái chọn quần áo trong tủ, cuối cùng vẫn không tìm được bộ nào phù hợp cho Yến Cẩm mặc ra ngoài.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT