Giọng Hoắc Bất Khoái rất nhỏ, giáo sư Hoắc và bác sĩ Liễu ở trên kia không nghe thấy, chỉ có Yến Cẩm ở rất gần hắn, nghe rõ mồn một.
Yến Cẩm quay đầu lại nhìn hắn, ánh mắt tựa cười mà không phải cười, tuy vẻ mặt có chút khó lường, nhưng nhìn qua không có vẻ gì là tức giận.
Y nói: "Nếu theo lời anh nói, sau này bà nội nếu truy hỏi, hỏi tôi yêu ai, thì tôi lấy tên ai ra mà nói với bà ấy?"
Yến Cẩm ăn xong, thong thả đặt đũa xuống, lau miệng, rồi quay đầu nhìn chằm chằm Hoắc Bất Khoái không chớp mắt, như thể đang chờ hắn nói nên làm thế nào.
Lời vừa thốt ra, Hoắc Bất Khoái biết là mình đã kích động.
Nhưng thử hỏi, Yến Cẩm đêm qua mới nhẹ nhàng nhắc đến hai chữ "song tu" trước mặt hắn, rồi lại biết không ít về việc gọi là "lô đỉnh", có ai có thể ngồi yên được?
Tuy bình thường Yến Cẩm không mấy khi thân mật với ai, nhưng anh ấy chưa từng nói không ở cùng với ai.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT