"Gửi tin nhắn?" Tâm trí Hoắc Bất Khoái thoáng giật mình, chợt nhớ ra lúc nãy Tiểu An quả thực có nhắc đến chuyện này. Lúc đó hắn đang vội nói chuyện với Yến Cẩm, nên không thể kiểm tra kịp thời.
Hoắc Bất Khoái quay đầu đặt thức ăn lên bàn, sau đó trở lại bên cạnh Yến Cẩm. Yến Cẩm đặt cuốn sách trong tay lại lên giá sách, vẻ mặt bình tĩnh, nói với Hoắc Bất Khoái: "Vừa nãy gọi anh, chính là muốn nói có người đến rồi."
Trên người thanh niên vẫn mặc quần áo của hắn. Tuy Hoắc Bất Khoái chưa từng mặc những bộ này nhưng nhãn hiệu và kiểu dáng mà hắn thường thích thì cha mẹ hắn vẫn biết rất rõ.
Vì vậy, hai vị phụ huynh chỉ cần nhìn một chút, đã biết Yến Cẩm đang mặc quần áo của con trai mình.
Giáo sư Hoắc đẩy gọng kính, ánh mắt nhìn về phía Hoắc Bất Khoái, ngữ khí rất bình tĩnh: "Không giới thiệu một chút sao?"
Hoắc Bất Khoái liếc mắt nhìn Yến Cẩm nói: "Đây là ba mẹ tôi, bên kia là bà nội tôi, cậu..."
Đến cái xưng hô này, Hoắc Bất Khoái liếc nhìn Yến Cẩm, trong chốc lát nghẹn lại.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play