Không cần đoán cũng biết: không đánh đàn thì thôi, chứ đánh rồi thì chắc chắn phải có một người đứng ra chơi đàn, tương đương với việc bị hệ thống “chỉ định bắt buộc”.
“Có ai biết chơi đàn không?” Thừa Phong Gió Lốc nhìn quanh, hỏi thử một lượt.
“Ờm, tôi thì biết đánh piano, cũng biết đàn tỳ bà… Nhưng đàn cổ thì chưa từng chạm vào bao giờ.” Kiến Thủ Thanh cầm theo cây sáo trúc, lắc lắc hai lần tỏ vẻ bối rối: “Gần đây đang học sáo cấp tốc, toi chỉ có thể nói là hiểu nhạc lý, nếu thực sự không còn ai thì tôi có thể thử.”
Cô nàng tuy chưa từng chơi đàn cổ, nhưng ít nhất còn hiểu nguyên lý và biết cách đọc bản nhạc. Dù vậy, những người khác trong đội ai cũng mắt to trừng mắt nhỏ, không ai tỏ ý xung phong, chỉ biết lắc đầu từ chối.
Thừa Phong Gió Lốc rơi vào tình thế khó xử. Cô chẳng biết BOSS này yêu cầu cụ thể thế nào, chỉ có thể đoán mò ... rồi quay đầu nhìn về phía Yến Cẩm như bắt được cọng rơm cuối cùng.
“Cái kia... cái...” Trong đầu cô nảy ra một ý: đây là game cổ phong, mà Yến Cẩm lại là NPC bản địa của Đăng Tiên, hẳn là từ nhỏ đã tiếp xúc âm nhạc dân tộc, chắc không thể không biết gảy đàn?
Yến Cẩm thấy cô mới hé miệng, đã hiểu ý định, lập tức cười nhạt, giơ tay chặn lời luôn:

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play