Thỏ - dù là ai nhìn thấy loài sinh vật tai dài lông xù này cũng chẳng thể liên tưởng đến việc nó có khả năng tấn công mạnh mẽ.
Yến Cẩm vừa tới nơi thỏ rừng thường lui tới đã nhìn thấy đất xuất hiện rất nhiều thỏ, trên đầu chúng đều hiện ra hai chữ màu vàng: Thỏ rừng.
Những con thỏ rừng này ngoan ngoãn đứng yên, thỉnh thoảng cử động ăn cỏ thậm chí phần lớn thời gian đều vô cùng yên lặng.
Xoay chuyển chiếc liềm đao rách nát trong tay, Yến Cẩm tiện tay đặt nó xuống đất. Chỉ là thỏ rừng thôi, chẳng cần động đến dao.
Yến Cẩm đứng ở chỗ cách mấy con thỏ hoang không xa, y quét mắt tìm kiếm một lượt rồi chọn một con vừa ý mà bước tới.
Một bước, hai bước, ba bước... Leng keng!
Không biết đã chạm vào thứ gì, sau khi Yến Cẩm đến gần, chợt thấy mấy con thỏ gần nhất bắt đầu biến đổi, tên vàng biến thành tên đỏ, ký hiệu cảnh báo vừa vang vừa nhấp nháy, mấy đôi mắt đỏ ngầu đồng loạt nhìn về phía y!
Thỏ vồ tới vồ lui, mí mắt Yến Cẩm giật giật, y nghiêng người tránh thoát mấy con phía trước, nhưng lại không tránh khỏi phía sau.
Một con thỏ nhỏ bật nhảy lên, răng nanh cắn vào gót ủng của y. Rõ ràng không cảm nhận được chút uy hiếp nào, nhưng Yến Cẩm lại cảm thấy khoảnh khắc đó dường như có thứ gì đó đang biến mất rất nhanh.
Giờ khắc này, trên màn hình trong suốt dưới biểu tượng góc trên bên trái, một vạch ngang lập tức lùi về một nửa, đồng thời toàn bộ khung vuông cũng bắt đầu nhấp nháy ánh đỏ.
Dù không biết đó là thứ gì, nhưng trực giác Yến Cẩm cho rằng nó hẳn là vô cùng quan trọng. Chẳng đợi thỏ rừng lại mạnh mẽ cắn xuống, thanh niên không ngừng bước, né tránh với góc độ vô cùng xảo quyệt, quả nhiên hoàn hảo tránh thoát đòn tấn công của bốn con thỏ!
Thỏ rừng cắn người rõ ràng rất quyết liệt, cắn hụt xong răng trên răng dưới va vào nhau, phát ra tiếng chạm làm người ta ê răng.
Yến Cẩm né tránh mấy con thỏ này, lùi lại hai bước nhưng không ngờ phía sau lại vang lên tiếng động.
Y quay đầu nhìn lại, mấy con thỏ hoang vừa nãy còn yên tĩnh ăn cỏ sau lưng y, không biết bị cái gì kích thích, tương tự đồng loạt lao về phía y.
Vẻ mặt Yến Cẩm bất biến, bình tĩnh lách sang hai bước, khẩn trương nhìn chằm chằm những con thỏ kia, y uốn cong lưng, trên tay cũng đã cầm lấy chiếc liềm đao vừa rồi y thả xuống.
[Hệ thống: Ngài đã trang bị , lực tấn công cơ bản +10.]
Như vung kiếm, Yến Cẩm một liềm đao đâm ra, vừa vặn kẹp lấy một con thỏ hoang đang bay tới, sau đó y xuyên thủng ngực nó!
Tuy nhiên, trên người thỏ rừng cũng không hề chảy máu, thậm chí lông tóc không hề hấn gì. Từ trên liềm đao của y tránh thoát, nó lại một lần nữa phát động công kích bằng răng sắc nhọn.
Yến Cẩm rõ ràng hơi kinh ngạc, tiếp theo y chú ý tới trọng điểm: trên đầu con thỏ bị y đánh trúng, bỗng nhiên nổi lên một khung đỏ hẹp, trong khung vạch máu đang không ngừng giảm xuống theo đòn tấn công của y.
Chém, đâm, chọc, quét ngang!
Con thỏ nhìn qua lông tóc không hề hấn gì ầm ầm ngã xuống đất, đồng thời vạch máu trên đầu nó cũng đã hết.
Trong lúcYến Cẩm giết thỏ cũng không ngừng phân tích quan sát, trong lòng ít nhiều đã có chút suy đoán.
Thế nên tốc độ vung liềm đao của y càng lúc càng nhanh, những con thỏ rừng tên đỏ trước mắt cũng càng ngày càng ít cho đến khi con cuối cùng vạch máu cũng hết.
Yến Cẩm liếc mắt nhìn con dao không hề có vết máu nào, và cả xác thỏ rừng trên đất. Y ngồi xổm xuống xong, hệ thống trước mắt hiện ra lựa chọn:
[Có nhặt hay không?]
[Hệ thống: Thành công nhặt Thỏ rừng x16.]
Xác thỏ rừng trong chớp mắt biến mất trước mặt y. Yến Cẩm nhìn cảnh tượng này khóe lông mày nhướng lên, tầm mắt quét khắp bảng liếc nhìn "Túi hành lý" ở góc dưới bên phải.
Mở ra, hai mươi lăm ô vuông ngăn nắp, nội dung trong túi hành lý liền hiện ra trước mắt y.
Trong đó có năm cây Tử Hồng Tiên còn sót lại, mười sáu con thỏ rừng, dưới góc phải còn hiện hình một đồng tiền, hiển thị số lượng "10".
Điều này quả thực giống hệt công dụng của Túi Càn Khôn trong Tu Chân giới.
Đóng túi hành lý lại, trong tay Yến Cẩm cầm hai con thỏ nheo mắt lại thầm nghĩ: Một thế giới thật kỳ lạ.
Y cất cẩn thận chiếc liềm đao, nhìn hai cái lỗ thủng mới xuất hiện trên lưỡi đao, sau đó xoay người nhìn về cách đó không xa.
Trong tầm mắt của y xuất hiện một người đàn ông. Người kia mặc áo vải, tóc dài, phía sau treo một thanh trọng kiếm lớn hơn cả cánh tay người trưởng thành, không biết đã nhìn Yến Cẩm bao lâu.
Người kia chậm rãi bước tới, đôi mắt nhìn chằm chằm hướng đỉnh đầu Yến Cẩm, không biết đang nhìn cái gì.
Người này mày kiếm mắt sao, dáng vẻ tuấn tú phi phàm ăn mặc vô cùng tùy ý, cổ áo vải mở rộng để lộ một mảng lồng ngực, một bộ dạng luộm thuộm.
Nhưng đối mặt với đôi mắt kia, Yến Cẩm chỉ cảm thấy người này dù nhìn lười nhác nhưng lại mang đến cho y một cảm giác như thể vị Cứu thế chủ được truyền lại trong các truyện cổ dân gian.
Trong tròng mắt kia tiềm ẩn một tia thương xót.
Sau đó Yến Cẩm đưa mắt nhìn lên, thấy trên đầu hắn hiện ra bốn chữ màu trắng: Nhất Kiếm Sương Hàn.
So với vẻ bình tĩnh của Yến Cẩm, Nhất Kiếm Sương Hàn lại hết sức kinh ngạc.
Vừa nãy hắn đứng ở cách đó không xa đã được chứng kiến bước chân di chuyển tinh diệu của người này. Dù cho thanh niên vừa mới bắt đầu động tác có vẻ vô cùng lạ lẫm nhưng đến cuối cùng mỗi một bước đều đi rất chuẩn xác.
Vừa né tránh công kích của thỏ rừng lại vừa đạp vào ngoài phạm vi tấn công của những con thỏ rừng khác, ngăn chặn việc vô tình tiến vào phạm vi tấn công của những quái vật hoang dã dẫn dụ một lượng lớn quái vật.
Phải biết game thực tế ảo khác với game truyền thống dùng bàn phím, bước chân xảo quyệt của người trước mắt này đủ để chứng minh bản thân ngoài đời thực hết sức ưu tú.
Nhất Kiếm Sương Hàn không thấy ID tên tài khoản trên đầu Yến Cẩm, cũng không có quyền hạn kiểm tra quyền riêng tư của những người chơi khác, không rõ ràng người trước mắt rốt cuộc là người chơi hay là NPC có độ chân thực cực cao.
Đợi đến gần sau khi nhìn thấy mặt đối phương, hắn liền ngẩn người.
Mắt phượng mũi ngọc tinh xảo, môi đỏ răng trắng, đôi mắt long lanh khiến đối phương chỉ vừa đối mặt, cũng đã khiến người ta sinh ra cảm tình trong lòng.
Nhưng kỳ lạ thay, dưới hai mắt thanh niên lại có hai dấu chấm, một đen một trắng, tựa như biểu tượng âm dương trong Thái Cực đồ, khiến trên người y toát lên một vẻ đẹp mâu thuẫn đến kinh ngạc, vừa thấy đã khó quên.
"Người chơi?" Nhất Kiếm Sương Hàn chỉ xuất thần chốc lát, sau đó tựa lưng vào một cây khô bên cạnh mở miệng, âm thanh trầm ấm từ tính tựa như thanh trọng kiếm kia vậy, bất giác khiến người ta có một cảm giác vô cùng đáng tin cậy.
Quả thực trái ngược mạnh mẽ với vẻ ngoài của hắn.
Người chơi? Đây là một cách xưng hô gì.
Yến Cẩm không chút biến sắc nhìn kỹ trở lại, y không phát hiện được người này thực lực ra sao nhưng cũng đoán được hẳn là so với y bây giờ lợi hại hơn rất nhiều.
Trong lòng trăm mối tơ vò, suy nghĩ liên tục y bình tĩnh hỏi ngược lại: "Người chơi?"
Câu trả lời này khiến Nhất Kiếm Sương Hàn càng thêm xác định thân phận người trước mắt, hắn gật đầu tiện tay chỉ chỉ ID trên đỉnh đầu, nói: "Rất rõ ràng tôi là..."
Sau đó lật mí mắt lên, nghiêng đầu: "Cậu tắt hiển thị thông tin rồi à?"
"Ừm." Yến Cẩm không chút biến sắc, khóe môi cong lên hai phần.
Y vốn có vẻ ngoài sáng trong như ánh trăng lại xinh đẹp một khi cười lên, rất dễ dàng khiến người ta buông bỏ phòng bị. Yến Cẩm biết rõ ưu thế lớn này của mình và lại rất giỏi vận dụng nó.
Nhận thấy thanh niên trước mắt không quá thích nói chuyện, Nhất Kiếm Sương Hàn nhướng đuôi lông mày hai tay khoanh lại: "Xem ra động tác của cậu lúc đầu dường như không quá quen thuộc, chắc hẳn là vừa mới bắt đầu chơi trò chơi này à?"
Nắm bắt được từ khóa đầu ngón tay Yến Cẩm không tự chủ gõ nhẹ bên người, trên mặt nở nụ cười ôn hòa: "Vừa đến."
Y quả thực mới vừa tới nơi này, cũng không tính là lừa người.
"Tuy rằng nói vậy có thể hơi đường đột..." Nhất Kiếm Sương Hàn từ trạng thái lười biếng thoát ra rời lưng khỏi thân cây ngồi thẳng dậy nhìn về phía Yến Cẩm nói: "Có định vào bang hội nào không?"
"Bang hội Thịnh Đường." Hắn đưa tay làm động tác mời lịch sự.
Nghe có vẻ là một bang hội có tiếng tăm lẫy lừng, ai cũng biết, thái độ và ngữ khí của Nhất Kiếm Sương Hàn cũng đủ chân thành, nhưng thật đáng tiếc Yến Cẩm một chữ cũng không hiểu.
"Chưa từng nghe qua." Y cười nhẹ nói, thậm chí còn ngáp một cái.
Nhất Kiếm Sương Hàn há hốc mồm: "..."
"Cậu quả thật là..." Hắn cười hai tiếng, nhưng cũng không lúng túng hay ảo não mà bình thản nói: "Cũng thật sự là mới vừa chơi trò chơi này."
Tuy nhiên, thanh niên trước mắt dù mới bắt đầu chơi game, nhưng theo những gì Nhất Kiếm Sương Hàn vừa quan sát được, đối phương có tiềm năng tuyệt đối sau này thành tựu nhất định không thấp.
Nói chung là một người có tiềm lực.
Rõ ràng thanh niên này đối với lời mời của hắn thật sự không có hứng thú, Nhất Kiếm Sương Hàn suy nghĩ một chút nói: "Hay là trước tiên kết bạn đi?"
Tuy rằng không rõ ràng lời này của hắn có ý gì, nhưng với mục đích của Nhất Kiếm Sương Hàn Yến Cẩm ít nhiều cũng đoán được một chút.
Hiện tại ý còn hoàn toàn chưa quen thuộc với thế giới này, càng tiếp xúc với nhiều người, nguy hiểm bị bại lộ cũng sẽ càng lớn.
Yến Cẩm hơi nhíu mày, nụ cười trên mặt cũng trở nên có chút khó xử, nhìn Nhất Kiếm Sương Hàn nói: "Ta còn có việc, để lần sau đi."
Vẻ mặt đó của thanh niên đặt trên gương mặt ấy, thực sự khiến người ta không đành lòng đi nghi ngờ lời nói thật giả của y. Nhất Kiếm Sương Hàn vuốt nhẹ ngọc bội bên hông.
"Được thôi," hắn cũng không dây dưa, chậm rãi nói: "Tôi tên Nhất Kiếm Sương Hàn... Mong lần sau gặp lại."
"Trên diễn đàn người chơi có rất nhiều bài hướng dẫn, có vấn đề có thể lên xem một chút."
Không chỉ có các bài hướng dẫn, trên đó còn có số lượng lớn bài viết liên quan đến Thịnh Đường, liên quan đến Nhất Kiếm Sương Hàn.
Diễn đàn người chơi?... Tiêu hóa thông tin trong yên lặng, Yến Cẩm gật đầu: "Đa tạ."
Nhất Kiếm Sương Hàn phất tay một cái: "Không giúp được gì cho cậu, không cần cảm ơn."
Yến Cẩm liếc mắt nhìn hắn, cuối cùng nói: "Vội vàng đi làm nhiệm vụ, tạm biệt."
Nhất Kiếm Sương Hàn: "Tạm biệt."
Chờ cho thanh niên biến mất khỏi tầm mắt, bên Nhất Kiếm Sương Hàn vang lên tiếng, khung chat bạn bè không ngừng hiện tin nhắn mới, tất cả đều đến từ cùng một người.
[Thừa Phong Gió Lốc khe khẽ nói với bạn: Tọa độ bản đồ của anh sao không hiện ra vậy?]
[Thừa Phong Gió Lốc khe khẽ nói với bạn: Vừa nãy anh nhắn tin nói giữ lại một suất tiêu chuẩn cho bang hội, sao vậy, để ý ai rồi à?]
Nhất Kiếm Sương Hàn mỉm cười, đứng tại chỗ trả lời tin nhắn.
[Bạn khe khẽ nói với Thừa Phong Lốc Xoáy: Đang làm nhiệm vụ ẩn.]
[Thừa Phong Gió Lốc khe khẽ nói với bạn: Vậy rốt cuộc để ý ai?]
[Bạn khe khẽ nói với Thừa Phong Gió Lốc: Người ta không để ý đến chúng ta.]
Đối phương cũng không giận, hỏi: "Cái suất đó còn giữ không?"
Nhất Kiếm Sương Hàn quả quyết trả lời: "Giữ."
Trò chuyện một lúc, nhiệm vụ cũng đến giai đoạn cụt, cuối cùng Nhất Kiếm Sương Hàn chọn đăng xuất.
Yến Cẩm từ sau thân cây ở xa đi ra, nhìn chằm chằm nơi Nhất Kiếm Sương Hàn biến mất sờ sờ cằm vẻ mặt không rõ.
Diễn đàn?
Y liếc mắt nhìn toàn bộ bảng hệ thống, chú ý tới các biểu tượng không rõ ở góc trên bên phải, lần lượt mở ra từng cái nhưng đều ở trạng thái màu xám chưa được mở khóa.
Quăng hai con thỏ hoang trong tay, Yến Cẩm đóng bảng, đi vòng trở lại vị trí trưởng thôn.
Nộp xong vật phẩm nhiệm vụ, tiếng nhắc nhở của hệ thống vang lên.
[Nhiệm vụ đã hoàn thành, ngài nhận được EXP x1000, tiền đồng x10, cấp độ nhân vật tăng lên đến cấp 3.]
[Ngài nhận được hảo cảm của trưởng thôn +10.]
[Ngài nhận được danh vọng làng Ngô Đồng +10.]
Trưởng thôn râu bạc vui vẻ ra mặt, giờ khắc này cũng chẳng thổ huyết hay kêu đói nữa ung dung sờ soạng hai cái râu mép, đôi mắt híp thành một khe: "Thiếu hiệp cô độc không nơi nương tựa, sao không tạm thời theo ta về làng Ngô Đồng?"
Yến Cẩm ném chiếc liềm đao về cho lão, nói: "Vậy thì đa tạ."
Theo cấp độ tăng lên, Yến Cẩm nhìn thấy biểu tượng ở góc trên bên phải của bảng được mở khóa, một trong số đó chính là diễn đàn.