Bài hát đó được thể hiện rất rõ, hai người nghe xong một lúc, tuyệt đối sẽ không nghe lầm, trong đó quá nhiều chữ đều nhắc tới một người yêu, mà giai điệu bi thương như vậy, tuyệt đối không thể là vui vẻ.
Yến Cẩm một tay đặt trên cửa sổ, ánh mắt đắn đo chốc lát trên lớp giấy dán cửa sổ mỏng manh. Hoắc Bất Khoái thấy vậy hỏi: "Cậu muốn phá cửa sổ đi vào?”
Nghe hắn nói vậy, Yến Cẩm chỉ hừ cười một tiếng, nhàn nhạt nói ba chữ: “Kẻ xấu xa.”
Hoắc Bất Khoái: “!” Vẻ ặt hắn cứng đờ, bất đắc dĩ cãi lại: “...Tôi không phải có ý đó.”
Khóe môi Yến Cẩm mang cười, hơi nghiêng đầu, nói: “E rằng câu chuyện của vị tân nương này khác một trời một vực so với lời đồn bên ngoài.”
Y vỗ tay một cái, phẩy đi tro bụi trên tay, sau đó nhảy một cái lên đỉnh toàn bộ lữ quán, đứng trên những viên ngói. Y nói với Hoắc Bất Khoái cũng vừa lên tới: “Muốn tân nương chủ động đi ra ngoài rất đơn giản, một ngọn đuốc như vậy là đủ rồi.”
"Cậu muốn phóng hỏa sao?" Ngữ khí Hoắc Bất Khoái có chút bất ngờ: “Nhưng kiến trúc trong Đăng Tiên đều có buff đặc biệt, phóng hỏa e rằng không cháy được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT