Lại là một từ khiến người ta không hiểu. Nếu như y nhớ không sai thì lần trước ở Di Tích Tiên Ma, sau khi y mở ra cái trang sức vô dụng kia, cô gái Hồng Tụ Chiêu trong đội dường như cũng nói y "Âu" (may mắn).
Yến Cẩm không chút biến sắc che giấu sự nghi hoặc của mình chấp nhận lời mời kết bạn của đối phương rồi hỏi: "Ngươi muốn đi đâu vậy?"
Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm thất vọng vung cây chổi trong tay. Hắn vung hai ba lần như muốn trút giận mà quét sạch lá rụng trên mặt đất, nói: "Làm nhiệm vụ hàng ngày, nhận nhiệm vụ ở chỗ NPC đệ tử ngoại môn. Hôm nay họ bắt tôi quét sạch lá rụng ở Tam Trúc Phong."
Thế nhưng phóng tầm mắt nhìn tới toàn bộ bản đồ Tam Trúc Phong vô cùng rộng lớn. Trong đó, các kiến trúc đều là trúc xanh, đang theo gió không ngừng có lá rơi xuống. Nhìn qua hầu như không thể quét sạch được.
Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm rõ ràng là kiểu người vui vẻ. Gặp phải việc khó khăn cũng không ủ rũ được bao lâu. Nói xong, hắn lại hứng thú bừng bừng đánh giá từ trên xuống dưới những trang bị trên người Yến Cẩm, sờ cằm nghi hoặc: "Đại ca, sao trang bị trên người cậu nhìn... cứ như đồ trắng rách nát vậy?"
Tuy rằng đồ mặc trên người Yến Cẩm quả thực có thêm hai phần tiên khí nhưng dù khuôn mặt dễ nhìn cũng không thể thay đổi chất liệu. Áo vải thô, thậm chí không sánh được với bộ giáp vải cấp sáu được thưởng sau khi bái vào sư môn.
Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm tặc lưỡi nói: "Tuy rằng trên diễn đàn có người nói rương sư môn quả thật có tỷ lệ mở ra đồ rách nát, nhưng xác suất này lại nhỏ đến mức có thể bỏ qua... Đại lão, cậu sẽ không thật sự mở ra đồ rách nát chứ?"
Trang bị trên người Yến Cẩm là có từ khi y tỉnh lại, đương nhiên sẽ không phải là do mở rương mà ra. Nhưng y không nói gì mà chỉ mang theo nụ cười khó hiểu không phủ nhận cũng không thừa nhận, tùy ý để hắn tự suy diễn, không giải thích gì thêm.
"Hóa ra 'Âu Hoàng' cũng có lúc không may mắn, vậy thì trong lòng tôi thấy dễ chịu hơn nhiều rồi." Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm cười lên.
(‘Âu Hoàng’: người cực kì may mắn)
Hắn xoay người, động tác vừa vặn để lộ nửa cái gáy. Một đóa hoa đỗ quyên khổng lồ cứ thế hiện ở đó kết hợp với bộ đồ đệ tử ngoại môn màu xanh trắng trên người tạo cho người ta một cảm giác tác động mạnh mẽ như Lâm Đại Ngọc rút kiếm nổi giận chém bạch xà. Yến Cẩm lần đầu tiên cảm thấy tâm đều chấn động.
Thanh niên nhắm mắt lại, vẻ mặt hơi có chút quái lạ, nói: "Vật này trên đầu ngươi là từ đâu mà có?"
"A?" Thiếu iệp không sử dụng kiếm sững sờ, theo bản năng sờ đầu mình nói: "Cậu hỏi cái này à, tôi lấy được ở chỗ NPC thôn Tân Thủ."
Hắn nói trong vẻ mặt hết sức đau khổ, hiển nhiên trong đó có một chút khó nói nhưng cũng là câu chuyện khiến Yến Cẩm dấy lên một tia hứng thú.
"Thôn Ngô Đồng?" Hắn hỏi.
Nghe được cái tên quen thuộc này Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm trong nháy mắt mở to hai mắt vẻ mặt kích động đến phảng phất như tìm được người cha thất lạc nhiều năm của mình, lớn giọng nói: "Cậu cũng vào phó bản đó à?"
Hắn kích động nói: "Lúc trước vào game phát hiện mình rơi vào thôn Tân Thủ ẩn thì tôi mừng phát khóc luôn. Nhưng không ngờ NPC trong đó tên nào tên nấy biến thái thôi rồi!"
Lúc kể lại – mắt hắn đã ngấn lệ: "Cái tên trưởng thôn khốn nạn đó bắt tôi đi tìm Tửu Quỷ tá túc, tôi liền hăm hở đi tới. Nhưng vừa đến nơi chưa kịp nói gì, đã bị gã ta phủ đầu bằng một vò rượu, đập mất nửa cây máu của tôi, suýt chút nữa chết ngay tại chỗ!"
Tửu Quỷ tính khí không tốt nhìn thấy Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm tay không đến tá túc, không nói một lời liền phát động tấn công. Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm chạy tới chạy lui thăm dò nhiều lần, thậm chí còn chết rồi về hai lần, cuối cùng mới phát hiện ra cái tên Tửu Quỷ này có vấn đề với Tống Nương làm rượu!
"Cậu không biết đâu, cái tên biến thái đó giấu trong lồng ngực một cái yếm uyên ương màu đỏ thẫm, lúc đánh tôi thì nó rơi ra!" Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm căm phẫn sục sôi: "Lúc tôi chết dở sống dở từ cửa thôn bò dậy đi tìm trưởng thôn hỏi, lại tới tới lui lui đốn củi làm cơm, cái tên NPC gian xảo đó mới nói cho tôi biết có thể đi tìm Tống Nương trước."
Vài câu nói của đối phương quả thực đã giúp Yến Cẩm xác định họ tiến vào cùng một nơi. Chỉ là dường như gợi ý nhiệm vụ của Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm không yêu cầu hắn đi tìm Tống Nương trước, vì vậy mới lãng phí không ít công sức. Điểm này đúng là khác với Yến Cẩm.
Mặt Yến Cẩm không chút biến sắc liếc nhìn hoa đỗ quyên trên đầu hắn, nói: "Vậy bông đỗ quyên của Tống Nương này ngươi không đưa cho Lý Huyền Tri à?"
"Lý Huyền Tri?" Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm phản ứng lại, "Lý Huyền Tri là cái tên Tửu Quỷ đó ư?"
Nghe câu hỏi của Yến Cẩm, Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm nhăn nhó một thoáng, cười hắc hắc nói: "Lúc đó tôi chỉ thấy hoa đỗ quyên này là đạo cụ tăng mị lực. Ai cũng biết Minh Như Nguyệt và Tiểu Lý đang tranh giành Bảng Lạc Thần, thứ khan hiếm nhất chính là cái này. Bao nhiêu cũng có thể bán được mấy trăm ngàn khối, sau đó tôi không nhịn được liền hạ xuống mất..."
Thế giới Đăng Tiên có độ tự do cực cao. Mặc dù mọi người đứng ở cùng một điểm xuất phát nhưng chỉ cần một lựa chọn nhỏ không giống nhau ở một điểm mấu chốt nào đó, cốt truyện sau đó cũng sẽ rất khác.
Yến Cẩm đánh giá từ trên xuống dưới Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm, ngước mắt nhìn sang tầm mắt cuối cùng rơi vào bông đỗ quyên không ra gì ở sau gáy hắn, hỏi: "Ngươi vẫn chưa bán đi à?"
Nói đến cái này thì sắc mặt Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm trong nháy mắt trở nên ủ rũ, mặt dài thườn thượt, nói: "Bọn họ chê cái trang sức này xấu quá nên đều không muốn."
Yến Cẩm: "..." Vậy thì đúng là công cốc rồi.
Yến Cẩm nghiêng đầu: "Vậy nhiệm vụ của Tửu Quỷ kia, ngươi hoàn thành chưa?"
"Chưa." Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm hoàn toàn không biết mình đã bỏ lỡ điều gì vì thế còn vui vẻ cười ngoác miệng, nói: "May mà nhiệm vụ Tân Thủ Thôn không phải bắt buộc phải hoàn thành. Tôi ở dã ngoại cày quái hơn nửa tháng mới lên cấp, cuối cùng chọn Kiếm Các để bái sư."
"Tôi nghĩ vật này dù sao cũng coi như một đồ quý hiếm, bán không được thì cũng không thể lãng phí nên đeo lên đầu."
Đừng nói đeo bông đỗ quyên này lên đầu, Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm cảm thấy khi làm nhiệm vụ, một số NPC cũng không còn làm khó dễ hắn như vậy nữa.
Hắn nói xong cũng nhớ ra Yến Cẩm và hắn là cùng đi ra từ một thôn Tân Thủ, liền hiếu kỳ nói: "Đại lão, cậu giao đạo cụ cho Tửu Quỷ chưa? Tên đó có cho cậu ngủ lại không?"
"Ừm." Trong xương cốt Yến Cẩm mang theo một chút tinh quái. Trên mặt y vẫn giữ nụ cười, nhìn qua rất dễ gần thế nhưng lại kéo bảng kỹ năng của mình ra, giáng cho Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm một đòn nặng nề: "Sau khi ngủ lại tình cờ gặp một kỳ ngộ."
"Trời ơi!" Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm ném cây chổi đi mạnh mẽ dụi dụi mắt, trừng mắt nhìn các kỹ năng màu tím trên bảng của Yến Cẩm, tròn xoe mắt kinh ngạc: "Hai kỹ năng màu tím này... không phải là do kỳ ngộ ở thôn Ngô Đồng mà ra đấy chứ?"
"Ừm." Yến Cẩm mỉm cười gật đầu: "Một cái khác là kỹ năng tự sáng tạo, chỉ có Vạn Tượng Tận là do Tửu Quỷ cho thôi."
Kỹ năng màu tím hiếm có đến mức nào? Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm vẫn giữ vẻ mặt há hốc mồm kinh ngạc mở bảng xếp hạng sức chiến đấu hiện tại, chỉ vào những người chơi trong top 100, nói: "... Cậu biết trong số họ có bao nhiêu người lĩnh ngộ được kỹ năng màu tím không? Không đến một nửa."
Trên mặt Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm mang theo vẻ hoảng hốt như mất cả tỷ, phảng phất hồn đều bay đi, nói: "Nếu như tôi nhớ không sai, hai đại lão đứng đầu bảng xếp hạng trước đây hình như đang đấu giá để mua một quyển bí kíp kỹ năng màu tím bằng năm kim."
Chàng trai nhỏ nuốt một ngụm nước bọt, sờ sờ bông hoa đỗ quyên cấp sáu trên đầu mình, cảm giác như muốn khóc.
Mặc dù không có khái niệm về cấp độ nhưng Yến Cẩm căn cứ vào kiếm thuật của chính mình để phán đoán. Chiêu kiếm mà y lĩnh ngộ cho dù là đặt trong mắt các kiếm tu của Tu Chân Giới lúc bấy giờ thì cũng ít ai có thể học được. Vì vậy, các kỹ năng cấp tím trong Đăng Tiên nhất định là có tiền cũng không thể mua được.
So với vẻ mặt u ám của Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm, tâm trạng của Yến Cẩm ngược lại không tệ, thậm chí còn tốt bụng mà dặn dò người chơi trước mắt: "Lần sau nhớ cảnh giác cao độ, đừng tiếp tục vì cái lợi nhỏ trước mắt mà đánh mất cái lớn."
"Ô ô ô..." Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm ôm đầu khóc rống: "Năm kim của tôi, 5 vạn khối của tôi!!!"
Tiếng khóc vô cùng bi thương, truyền đi rất xa, còn làm kinh động cả đàn chim đang bay xa trên Tam Trúc Phong.
"Rồi sẽ tốt lên thôi, bạn nhỏ." Yến Cẩm quay đầu nhìn về Thiếu Hiệp Không Sử Dụng Kiếm phất tay một cái, căn cứ vào bản đồ hiển thị, đi đến Thiên Cơ Lâu của Các chủ.
Trên đường đi đến Thiên Cơ Lâu, Yến Cẩm vẫn đang kiểm tra bảng xếp hạng. Trong Đăng Tiên có rất nhiều bảng xếp hạng: bảng xếp hạng sức chiến đấu, Bảng Lạc Thần, bảng thi đấu 1v1, bảng thi đấu 3v3, bảng bang hội, v.v. một loạt các bảng danh sách.
Và trên những bảng xếp hạng này, trừ Bảng Lạc Thần, Nhất Kiếm Sương Hàn đều có tên. Trên bảng thi đấu 3v3, hắn xếp hạng thứ ba, nhưng những bảng còn lại đều chiếm vị trí thứ nhất.
Lần này Yến Cẩm cuối cùng cũng coi như đã hiểu rõ, tại sao lúc đó Nhất Kiếm Sương Hàn lại tung cành ô-liu đề nghị hợp tác, mời gọi với thái độ như chắc chắn y sẽ gia nhập Thịnh Đường như thế. Một nhân vật nổi tiếng chủ động mời như hắn, e rằng sẽ không có người chơi nào cam lòng từ chối.
Yến Cẩm ngạc nhiên nhưng cũng không hề xúc động. Mặc kệ Nhất Kiếm Sương Hàn là thân phận gì, có thể dẫn y thăng cấp là được.
Chậm rãi đi ngang qua một đám tên đỏ đang kinh ngạc, Yến Cẩm cuối cùng cũng đứng trước Thiên Cơ Lâu. Trên cánh cửa chính trước mắt tràn ngập những hoa văn cổ kính dày nặng. Người ngoài không thấy được nhưng y lại biết những hoa văn đó đều thấm đẫm từng đạo kiếm ý.
Yến Cẩm mở chi tiết ra nhìn đúng như dự đoán.
[Thiên Cơ Lâu là nơi trung tâm nhất của Kiếm Các. Truyền thuyết mỗi vị Các chủ sẽ vào thời điểm mạnh mẽ nhất của mình, lưu lại một đạo kiếm ý trên cánh cửa chính của Thiên Cơ Lâu. Nếu đệ tử trong môn dừng chân quan sát thì có một tỷ lệ nhất định có thể lĩnh ngộ được tuyệt thế kiếm chiêu từ đó.]
Yến Cẩm tự có tuyệt thế kiếm pháp của riêng mình. Trong lòng y có chín mươi chín tám mươi mốt kiếm, tuy rằng với tu vi Trúc Cơ Kỳ hiện tại vẫn chưa thể vung ra một chiêu kiếm nhưng cũng hơn hẳn chứ không kém gì kiếm ý trên đó.
Trước Thiên Cơ Lâu có không ít người chơi, hầu như tất cả mọi người đều đến vì cánh cửa lớn này mà tới. NPC thủ vệ hiển nhiên đã không còn cảm thấy kinh ngạc trước hành vi của họ. Mặc dù lượng lớn người chơi chặn kín cửa lớn, họ cũng không bị trục xuất.
Chính Yến Cẩm vừa đến cửa đã gây sự chú ý của người chơi. Người chơi Kiếm Các quan tâm đến chuyện phiếm của môn phái mình hơn một chút, và khá nhiều người nhận ra khuôn mặt của Yến Cẩm.
"Nè, là người chơi đã kích hoạt nhiệm vụ ẩn đó!"
Bốn chữ nhiệm vụ ẩn đại diện cho phần thưởng hiếm có. Ngay lập tức, hầu như tất cả người chơi đều dời sự chú ý của mình khỏi cánh cửa, dán chặt vào Yến Cẩm.
Yến Cẩm: "..." Nhiệm vụ ẩn gì cơ? Y không phải, y không có, đừng nói bậy.
Nhưng bọn họ còn chưa kịp có động tác gì thì cánh cửa lớn trước mắt ầm ầm mở ra. Bên trong bước ra một NPC nữ giới lưng đeo kiếm, mặt mày lạnh lẽo.
Có người chơi kinh ngạc nói: "Cánh cửa này không phải không mở ra sao?"
Cánh cửa lớn của Thiên Cơ Lâu vốn đóng chặt. Muốn vào, chỉ có thể ngẫu nhiên gặp Lý Phù Mộng, kích hoạt nhiệm vụ đặc biệt để nàng chủ động gọi người vào. Bằng không người chơi có dốc hết khả năng cũng không thể lay động cánh cửa này chút nào.
Trong khoảnh khắc, tất cả mọi người đều nhìn chằm chằm NPC trước mặt, hai mắt tỏa ánh sáng và đã âm thầm chờ mong nhiệm vụ đặc biệt.
NPC này trên đầu hiện tên , nàng một đường đi đến trước mặt Yến Cẩm sắc mặt tràn ngập hàn ý nhưng bất ngờ chỉ là một cái tên màu vàng (biểu thị thái độ trung lập hoặc hơi bất mãn, chưa phải thù địch).
"Lý Thanh Trĩ... Hình như là một trong bốn NPC đặc biệt của Kiếm Các!" Các người chơi trao đổi ánh mắt với nhau.
Trong tầm mắt của Lý Thanh Trĩ chỉ có Yến Cẩm. Nàng đến trước mặt cũng không bận tâm đến tư thế hai tay khoanh lại, không quy không củ của thanh niên, nói: "Yến Cẩm, Các chủ chỉ cho ngươi một thời gian uống cạn chén trà, nhưng ngươi đã đến muộn rồi."
"Vậy thì có hình phạt gì sao?" Yến Cẩm ngẩng đầu nhìn lại.
Nếu là "Yến Cẩm" trước đây, khi nghe sẽ bị phạt nhất định sẽ cãi lộn biểu thị không phục. Nhưng sau khi ra ngoài lang thang hai năm, tính tình lại thay đổi rất lớn. Trong mắt Lý Thanh Trĩ lóe lên một tia kinh ngạc, sau đó nói: "Ngươi tự đi Hối Lỗi Nhai cấm đoán một tháng."
Yến Cẩm cười cười, ngay cả Thiên Lôi y còn nhận được thì hình phạt này tính là gì chứ?
Ánh mắt y trực tiếp xẹt qua Lý Thanh Trĩ, định nhìn vào trong Thiên Cơ Lâu nhưng còn chưa kịp nhìn rõ Lý Phù Mộng rốt cuộc là ai, liền thấy Lý Thanh Trĩ tiện tay nâng kiếm trên không trung vạch một lưỡi kiếm lướt qua, trận pháp Truyền Tống hình thành.
Yến Cẩm bị đẩy vào trong đó – chớp mắt đã biến mất trong tầm mắt của các người chơi.
Mọi người nhìn thanh niên biến mất, sau khi nhìn nhau thì có người chần chờ nói: "Cậu ta có phải bị giam một tháng không... Vậy đây là nhiệm vụ ẩn thất bại ư?"
Người chơi suy đoán thế nào, Yến Cẩm bị giam ở Hối Lỗi Nhai đã không rảnh bận tâm. Y giờ đây đang ở trong một khu vực rộng lớn ngập tràn băng tuyết, toàn bộ Hối Lỗi Nhai phóng tầm mắt nhìn tới tất cả đều là một màu mênh mông.
Mà khi y nhìn thấy đường xuống núi, định đi thì trên người lại như có gông xiềng vô hình khiến y không thể bước ra nửa bước.
"Đây là... Không ra được à?" Yến Cẩm trong lòng không hề hoảng loạn. Y xoay chiếc nhẫn vừa cướp được từ NPC trong tay, chỉ đang nghĩ nếu như thật sự không ra được, Nhất Kiếm Sương Hàn yêu cầu y cày quái thì phải làm sao?
Nhắc tào tháo tào tháo liền tới, một giây sau trước mặt Yến Cẩm liền bật ra một bảng:
[Bạn thân mời bạn tổ đội, bản đồ mục tiêu: , có đồng ý tổ đội không?]
[Đồng ý / Từ chối]
Nếu y nhớ không lầm thì hình nhưTuyệt Cầm Cốc là phó bản hàng ngày cấp 25 sắp mở ra hôm nay. Các bang hội lớn cũng đang chờ khai hoang để giành phần thưởng cho người hoàn thành đầu tiên.
Yến Cẩm nhìn trang bị trên người mình, lại liếc nhìn thanh kinh nghiệm ở góc trên bên trái màn hình, suy tư biện pháp thoát khỏi sự cầm giữ để xuống núi. Sau đó, y nhìn đồng hồ đếm ngược của lời mời tổ đội, ở giây cuối cùng nhấn "xác nhận".
[Đội trưởng đã sử dụng triệu hồi đối với bạn, có muốn lập tức truyền tống đến bên cạnh hắn không?]
[Đồng ý / Từ chối]
Vừa mới xác nhận xong, một giây sau, cảnh vật xung quanh Yến Cẩm thay đổi nhanh chóng. Tuyết trắng mênh mông hoàn toàn biến mất, ánh sáng trong nháy mắt trở nên tối.
"Người của tôi đã đến rồi."