Sắc mặt Tề Hành càng thêm khó coi. Mặc Lan vội vàng sáp lại hôn hắn, sau một hồi cắt đất đền tiền mới có thể tiếp tục giải thích:
Mặc Lan: "Vết thương trên người thiếp chàng cũng đã thấy, nông không thể nào nông hơn được nữa. Thiếp nghe tiếng chàng đến mới tự ra tay với mình, bởi vì làm vậy không những không khiến người khác hoài nghi, mà còn tạo cho chúng ta một cơ hội da thịt chi thân tuyệt vời. Như vậy chàng cưới thiếp, cũng sẽ không có người khác nói gì chàng, chỉ biết nói chàng đại vương trời quang trăng sáng, là một đỉnh đỉnh phụ trách hảo nam nhân!"
Tề Hành đột nhiên ôm chặt Mặc Lan, hôn nàng đến tìm không ra bắc, lúc này mới tựa vào vai nàng, hít thở đều đặn:
Tề Hành: "Tiểu hồ ly, nàng đã bao lâu rồi không dựa dẫm vào người khác? Hiện tại nàng đã quên mất cách dựa dẫm vào ta rồi. Những chuyện này giao cho ta cũng có thể làm được. Là ta không tốt, xa cách nàng quá lâu, quá lâu rồi. Ta nhất định sẽ nhanh chóng trở lại bên nàng, để nàng vĩnh viễn không cần một mình đối mặt với tất cả."
Nghe xong lời Tề Hành nói, Mặc Lan ngẩn người một hồi lâu, rồi cười khổ cong cong khóe môi. "Đúng vậy, vì chàng, mỗi thế giới ta đều sống hết sức mình, nhưng ta cũng không hối hận. Đại vương, tiểu hồ ly của chàng cũng không hối hận!" Mặc Lan nhìn thẳng vào mắt Tề Hành, cố gắng truyền đạt ngôn ngữ không tiếng động của mình lúc này đến Tề Hành. Hiển nhiên Tề Hành cũng hiểu ý Mặc Lan, hai người nhìn nhau cười, tất cả đều trong im lặng.
Tề Hành hôn lên đôi môi anh đào của Mặc Lan, sau đó tách ra đứng dậy, đón lấy ánh mắt nghi hoặc của Mặc Lan, Tề Hành nói vắn tắt:
Tề Hành: "Đêm nay e rằng có cung biến, ta đưa nàng về Thịnh gia trước."
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT