Nước mắt Tống Huyền Nhân lã chã tuôn rơi, chàng cười khổ một tiếng, chưa kịp đáp lại đã nghe thấy Đát Kỷ tiếp tục nói:
"Tử Thụ, thiếp nhớ chàng lắm. Mỗi ngày đêm sau khi gả cho Bệ hạ, thiếp đều mong nhớ chàng khôn nguôi, nhưng thiếp không thể chạy trốn, không thể thoát ly. Thể xác và tinh thần thiếp mệt mỏi quá rồi, Tử Thụ... sao chàng giờ mới đến đón thiếp đi?"
Tống Huyền Nhân trợn tròn mắt, trong khoảnh khắc không thể phản ứng kịp lời Đát Kỷ nói. Nàng đang nói gì vậy? Tử Thụ chẳng phải là ta sao? Vậy Bệ hạ lại là ai? Nếu Bệ hạ là ta, vậy Tử Thụ ở đâu?
"Tử Thụ, sao thiếp không nhìn rõ mặt chàng? Có phải trong phòng quá tối không? Thôi cũng tốt, tối một chút lại hay. Thiếp giờ đã tóc bạc da mồi, không còn là Tô Đát Kỷ kiều mềm vũ mị thuở nào. Bao năm qua, thiếp đã lật hết sách cổ Húc triều, biết được thủ đoạn của các tiên nhân, vẫn luôn đợi chàng. Thiếp không tin Huyền Nhân là chàng, Đại Vương... Dẫn thiếp đi đi, thiếp... cuối cùng... đã đợi được chàng rồi..."
Lời còn chưa dứt, bàn tay Đát Kỷ đã vô lực buông thõng. Tống Huyền Nhân chỉ cảm thấy lồng ngực nóng ran, tứ chi lạnh buốt, đột nhiên một ngụm máu tươi trào ra, trước mắt tối sầm, lại ngất đi. Khi chàng tỉnh lại một lần nữa, khắp hoàng cung đã rợp cờ trắng tang tóc. Hoàng hậu đã băng hà.
Tống Huyền Nhân ngửa mặt lên trời cười dài thống thiết:
"Ha ha ha ha... Đát Kỷ! Nàng yêu chính là ta! Không phải Tử Thụ! Là ta! Đát Kỷ!"
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT