Bốn tháng trôi qua, tình cảm hai người ngày càng hòa hợp. Tuy rằng dọc đường tàu xe mệt nhọc, nhưng tình ý giữa hai người cơ hồ đã xác định, chỉ chờ trở về đế đô là có thể thành hôn. Đến Triết Kích Thành, Tống Huyền Nhân tỏ rõ thân phận, thả chim bồ câu đưa thư báo tin về hoàng thất, sau đó liền cùng Đát Kỷ tách ra nghỉ ngơi. Đát Kỷ vừa muốn đi vào giấc ngủ trong phòng, liền thấy Tư Mệnh hiện thân, cung kính hành lễ với mình, nói:
“Huyền Nữ Thượng Tiên, gần đây vẫn khỏe chứ?”
Đát Kỷ không kiên nhẫn liếc xéo Tư Mệnh một cái: “Tư Mệnh, ngươi theo chúng ta suốt chặng đường, ta có khỏe hay không ngươi còn không biết ư? Có việc thì nói đi.”
Tư Mệnh vẫn giữ bộ dáng cung kính ấy, nhưng lời nói đã không còn cung kính như trước:
“Tiểu tiên chỉ đến nhắc nhở Huyền Nữ Thượng Tiên, Đế Quân hạ phàm là để lịch kiếp, chịu hết khổ sở. Huyền Nữ Thượng Tiên không nên quên đi chức trách của mình.”
Đát Kỷ cười lạnh xoay người, che giấu những giọt nước mắt lăn dài nơi khóe mắt. Nàng không ngờ Tư Mệnh đã sớm xuyên qua gương phản chiếu mà nhìn thấu biểu cảm sầu khổ của mình. Trong lòng Tư Mệnh ai thán: Lại là một nữ tử si tâm vì Đế Quân. Nơi cầu mà không được làm sao bi thương bằng nỗi đau từng có được rồi lại phải tự tay cắt đứt như hiện giờ. Hắn chỉ có thể thở dài một tiếng:
“Tiểu tiên biết lỗi, mọi việc đều nghe theo an bài của Huyền Nữ Thượng Tiên. Chỉ là tiểu tiên xin nhắc Thượng Tiên một câu, chữ ‘tình’ này, thà đau ngắn còn hơn đau dài. Vạn mong Huyền Nữ Thượng Tiên trân trọng.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play