Mọi người hân hoan, đại yến ba ngày. Bạch gia Thanh Khâu cùng Mặc Uyên quyết định đợi Mặc Uyên dưỡng thân thể khỏe mạnh, sẽ chọn một ngày lành gần nhất để cử hành hôn lễ cho Mặc Uyên và Bạch Thiển. Đông Hoa cùng Mặc Uyên nói rõ việc của Miểu Lạc và việc mình chuẩn bị xuống phàm lịch kiếp sau khi Mặc Uyên dưỡng thể khỏe mạnh, hy vọng Mặc Uyên có thể bảo vệ Tứ Hải Bát Hoang. Mặc Uyên sắc mặt trầm trọng mà đáp ứng.
Thoáng cái đã mấy tháng trôi qua, thương thế của Mặc Uyên cơ bản đã bình phục. Đát Kỷ ở lại giúp đỡ liệu lý chuẩn bị đại hôn của Mặc Uyên và Bạch Thiển, tiện thể thu lại trận pháp của mình gần Kim Liên Dạ Hoa. Nhìn Kim Liên bình yên vô sự, Đát Kỷ thở phào một hơi, thầm nghĩ: "Tuy rằng khiến ngươi mất đi vinh hoa phú quý của Thiên tộc Thái tử, cùng Tố Tố yêu nhau sâu sắc vô cùng, nhưng cũng khiến ngươi rời xa tranh đấu, trả lại cho ngươi một đời thái bình, cũng xem như có lời."
Hôn sự của Thiên tộc Chiến Thần và Thanh Khâu Đế Nữ tự nhiên là vẻ vang, thuận lợi. Các lộ tiên gia Tứ Hải Bát Hoang đồng loạt chúc mừng, khiến Đát Kỷ mệt mỏi đến chết khiếp. Nhưng nhìn thấy Bạch Thiển với nụ cười ngọt ngào mãn nguyện, Đát Kỷ lại cảm thấy vui vẻ chịu đựng. Nếu như Cửu Vĩ Trĩ Kê Tinh và Ngọc Diện Tỳ Bà Tinh năm xưa cũng có thể sống sót từ Phong Thần Đại Kiếp Nạn, Đát Kỷ nhất định sẽ dốc hết gia sản để gả hai vị muội muội một cách phong cảnh nhất.
Sau hôn lễ, Đát Kỷ chào từ biệt Bạch Thiển. Lần này Mặc Uyên sống lại đã hao hết toàn bộ tâm lực của Đát Kỷ, hiện tại nàng chỉ muốn tìm một nơi hẻo lánh để dưỡng thương. Bạch Thiển vô cùng cảm kích, cùng Mặc Uyên tặng Đát Kỷ rất nhiều thứ tốt của Côn Luân Hư. Đát Kỷ từ chối không được đành phải nhận lấy, rồi cáo từ rời đi.
Đát Kỷ lại tiếp tục du lịch thế gian, một đường ăn uống, vui chơi giải trí, thật đúng là nói không nên lời tiêu sái phóng khoáng. Gặp núi thì leo núi, gặp nước thì vượt sông, nơi nào hẻo lánh thì đi nơi đó, cũng học được không ít bàng môn tả đạo kỳ lạ cổ quái. Một ngày nọ, Đát Kỷ vất vả lắm mới thoát thân khỏi một đầm lầy mê hoặc, tiến vào một cổ thành đổ nát hoang tàn.
Đát Kỷ quan sát những con phố đổ nát tả tơi, trên đường phố phủ đầy những tượng đá sống động như thật. Có những tiểu thương đang cò kè mặc cả với phụ nữ, có những đứa trẻ cầm kẹo hồ lô nhảy nhót khắp nơi, thậm chí còn có những người lính đang giữ vững vị trí, tay cầm trường mâu... Trong lòng nàng dâng lên từng đợt lạnh lẽo. Rõ ràng những tường thành kiên cố và nhà cửa đều không chịu nổi sự bào mòn của năm tháng, nhưng những tượng đá này lại như bị thời gian ngưng đọng, không một dấu vết mưa gió bão táp.
Hơn nữa, những tượng đá này không khỏi quá mức tả thực một cách kinh dị, thậm chí đến sợi tóc bị gió nhẹ thổi bay cũng không sai một ly, khiến Đát Kỷ càng thêm rợn gai ốc. Đát Kỷ không dám nghĩ tiếp, nơi này không phải đất lành, vẫn nên nhanh chóng rời đi thì hơn! Điều tra ư? Ha hả, Đát Kỷ không nghĩ mình có cái vầng sáng nhân vật chính đó, có thể gặp nạn hóa lành đâu. Nhưng chưa kịp rời đi, một trận buồn ngủ không thể chống lại ập đến, Đát Kỷ liền mất đi ý thức.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play