Trong mấy tháng Thích Hà ở Bắc Kinh, hai người chỉ có thể liên lạc qua điện thoại, đôi khi nửa đêm Thích Hà đi trên đường về nhà thuê, Cố Duy Tinh ở đầu dây bên kia nói nói đã ngủ say, nhưng hắn vẫn không nỡ cúp điện thoại, tiếng thở đều đặn truyền đến từ ống nghe, nỗi nhớ trong lòng càng thêm sâu sắc.
Lại một năm hoa trà trắng nở.
Ngày Thích Hà trở về gần kề, Cố Duy Tinh mỗi ngày hái một bông bạch bảo châu đặt ở đầu giường Cố Chiêu Lương, hy vọng ông nhìn thấy hoa tâm trạng sẽ tốt hơn.
Cố Chiêu Lương nằm trên giường bệnh không còn sức sống, nhưng vẫn cố gắng ở lại thêm một thời gian với Cố Duy Tinh. Có vài lần bác sĩ đưa ra thông báo bệnh nguy kịch, Cố Duy Tinh đứng ở hành lang như đối mặt với kẻ thù lớn, nhìn qua ô cửa sổ nhỏ thấy các bác sĩ và y tá đang bận rộn cấp cứu trong phòng bệnh, chân tay tê dại gần như tuyệt vọng, nhưng Cố Chiêu Lương lại kỳ diệu vượt qua.
Năm cuối cấp ba học hành bận rộn, Cố Duy Tinh không ở bệnh viện nhiều, đôi khi cậu muốn ở lại lâu hơn, Cố Chiêu Lương liền giơ tay giục cậu về. Bầu không khí bệnh viện u ám, thực sự không phải là nơi tốt để học.
Cố Duy Tinh hái xong bông bạch bảo châu cuối cùng, Thích Hà đã trở về.

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play