Ngày Trần Vi đi, Cố Chiêu Lương là người đưa tiễn. Cố Duy Tinh lấy lý do đi học nên không ra sân bay, chỉ gửi một tin nhắn qua điện thoại, còn Trần Vi có đọc hay không thì cậu không biết.
Cậu đứng bên cửa sổ hàng cuối cùng của lớp học, những cành cây cao lớn ngoài cửa sổ trở nên khô héo, trơ trụi phơi mình trong không khí, ngay cả chiếc lá cuối cùng cũng không giữ được.
Cố Duy Tinh nhìn bầu trời không một gợn mây, mãi không thể hoàn hồn. Khi chuông vào lớp vang lên, Thích Hà kéo cậu về chỗ ngồi, Cố Duy Tinh như một con rối dây, suýt nữa đâm vào bàn học phía trước.
Thích Hà nhìn thấy mà sốt ruột, định nói gì đó nhưng lại sợ mình nói sai khiến Cố Duy Tinh càng khó chịu hơn. Hắn vẻ mặt khổ sở như thể người gặp chuyện là chính mình.
Tiết này là môn Ngữ văn, Điền Dư Phương đứng trên bục giảng, thấy Thích Hà nhìn ngang nhìn dọc không chú ý nghe giảng, liền ném phấn vào trán hắn. Thích Hà bị trúng ngay giữa trán, lập tức ngoan ngoãn, cúi đầu giả vờ chăm chú nghe giảng và ghi chép, nhưng thực ra là đang viết giấy cho Cố Duy Tinh.
Hắn nhân lúc Điền Dư Phương quay lưng viết bảng, nhét tờ giấy cho Cố Duy Tinh. Cố Duy Tinh nhận lấy, nhìn những nét chữ nguệch ngoạc trên đó, dù câu chuyện cười chẳng buồn cười chút nào, nhưng cậu vẫn cong khóe môi, nở một nụ cười.
Thích Hà được khích lệ lớn, tưởng rằng câu chuyện cười của mình có tác dụng, liền viết liền mấy tờ giấy, ném hết vào lòng Cố Duy Tinh.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT