Dung Nhan dẫn hắn ra khỏi Xuân Hồi Viện.

Lục Hoài Châu đứng trước Tiểu Trúc Lưu Huỳnh, dừng lại: “Chiêu Chiêu, ta ở ngoài Tiểu Trúc chờ là được.”

Dung Nhan quay đầu lại nhìn hắn, vẫy vẫy tay: “Ngươi cứ vào đi, ta dẫn ngươi đến tàng thư thất, chứ đâu phải khuê phòng.”

Nói xong không đợi hắn trả lời, tự mình đi về phía trước.

Lục Hoài Châu muốn nói lại thôi, cuối cùng vẫn là đi theo.

Hắn thần sắc phức tạp nhìn bóng lưng Dung Nhan, cứ vậy yên tâm dẫn hắn vào sao?

Dung Nhan: No, bởi vì ngươi là mục tiêu công lược.

Dung nhan đẩy cánh cửa gỗ lim cổ kính, một mùi hương sách vở cũ kỹ ập vào mặt.

Cô chỉ vào dãy kệ sách ngoài cùng nói với hắn: “Đây đều là tạp thư, ngươi tự xem đi, ta đi chọn cho ngươi chút sách y tương đối cơ bản.”

Nói xong cô rẽ vào bên trong.

Ngón tay Lục Hoài Châu nhẹ nhàng lướt qua gáy sách, đầu ngón tay dính một lớp bụi mỏng, hẳn là đã lâu không có ai chạm vào.

Hắn rút ngẫu nhiên một quyển sách trên kệ, sách được xếp không mấy chỉnh tề, giống như tính tình phóng khoáng của chủ nhân nó.

Lục Hoài Châu đột nhiên khựng lại, lấy ra một quyển sách mỏng, trang giấy đã ố vàng.

Hắn chậm rãi mở ra.

“Đại sư tỷ thật quá đáng, luôn giật hoa trên đầu ta, bao nhiêu cái trâm hoa đều bị kéo xuống.”

Chữ viết xiêu xiêu vẹo vọ, đến cả chữ “trâm” cũng viết sai.

“Ghét tứ sư huynh, luôn cười nhạo ta sợ sâu, rõ ràng sâu vốn dĩ đã xấu xí, đến nhị sư huynh cũng sợ, dựa vào cái gì chỉ cười ta?”

“Hôm nay tứ sư huynh càng đáng ghét hơn...”

“...”

Liên tiếp xuống dưới, toàn là những oán giận trẻ con, Lục Hoài Châu khẽ cười một tiếng.

Thì ra là cuốn sổ ghi hận của cô bé, hắn hứng thú lật xem.

“Tam sư tỷ dẫm hỏng cây sáo của ta rồi, sư phụ nói đó là di vật của mẫu thân, ta buồn lắm, nhưng tam sư tỷ đối với ta tốt như vậy, ta lại không muốn tỷ cũng khổ sở...”

Đầu ngón tay Lục Hoài Châu khựng lại, trang này phía sau là trang trắng, mấy trang liền sau đó, chủ nhân cuốn sách không viết thêm một chữ nào.

Hắn ngẩng đầu nhìn vị trí ban đầu cuốn sách được đặt, ở tầng trên cùng của giá sách, đối với Dung Nhan nhỏ bé mà nói là tầng khó với tới nhất.

Tiếng bước chân từ bên trong dần truyền ra, Lục Hoài Châu nhanh tay lẹ mắt nhét quyển sách trở lại vị trí cũ.

“Ngươi chọn xong chưa?” Dung Nhan cầm hai quyển sách trong tay, hỏi.

Lục Hoài Châu bình thản lên tiếng.

“Đi thôi.”

Vừa bước ra cửa, một con mèo mập ú lao về phía cửa loạn xạ.

“Á!” Dung Nhan bị nó bổ nhào cho loạng choạng, ngã về phía sau.

Thần sắc Lục Hoài Châu kinh hãi, không chút nghĩ ngợi bước lên một bước, ôm Dung Nhan vào lòng.

Hương thơm dịu dàng của nữ tử cùng tấm lưng mềm mại áp vào ngực hắn, mùi hương tuyết liên quen thuộc lan tỏa, tay Lục Hoài Châu bất giác siết chặt, rơi vào vòng eo mềm mại.

Lục Hoài Châu chỉ cảm thấy lòng bàn tay đột nhiên nóng lên, không chút nghĩ ngợi đẩy người ra.

Dung Nhan vất vả lắm mới đứng vững được, lại suýt nữa bị Lục Hoài Châu đẩy ngã, cô khó khăn bám vào cột nhà đứng dậy, tức giận trừng mắt Lục Hoài Châu: “Ít nhất ngươi cũng phải đợi ta đứng vững đã chứ!”

Cô hừ mạnh một tiếng, sau đó hất tay hắn ra, giận dữ đùng đùng đi ra khỏi Tiểu Trúc Lưu Huỳnh.

Lục Hoài Châu cúi đầu nhìn lòng bàn tay khẽ run, lộ ra vẻ ngoài ý muốn và mê mang, hậu tri hậu giác nhận ra, hắn dường như lại chọc Dung Nhan tức giận rồi.

Lục Hoài Châu liếc nhìn thủ phạm, con mèo ú vẫy đuôi đá văng những viên sỏi dưới chân, lười biếng nằm xuống bên ao, như hổ rình mồi nhìn chằm chằm những con cá chép đủ màu đang bơi qua bơi lại.

Lục Hoài Châu bất đắc dĩ cười khổ, mèo thì vui vẻ rồi, hắn nên làm gì bây giờ?

Cùng lúc đó, Dung Nhan tự trả nốt tiền đạo cụ cho hệ thống dự phòng.

Hệ thống cộng sự của cô bị bắt đi vẫn chưa được thả về, cái hệ thống dự phòng này vô tư hết chỗ nói, cô cũng không tiện quỵt nợ.

Dung Nhan cò kè mặc cả: “Tôi bảo cậu khiến con mèo phá hoại trận pháp vây âm, không bảo nó đâm tôi, như vậy có tính cho tôi giá hữu nghị hơn được không?”

Hệ thống lạnh lùng nói, giọng điệu cũng thống nhất một kiểu lạnh lẽo: “Hệ thống lần đầu sử dụng, sai sót nằm trong phạm vi cho phép, mục đích ký chủ đã đạt được, không có giá ưu đãi.”

Dung Nhan thở dài, nếu là hệ thống của cô, lừa gạt chút, ít nhất cũng có thể được giảm giá 30%.

Buổi tối châm cứu tắm thuốc, Lục Hoài Châu nhìn vết thương trên lòng bàn tay Dung Nhan, vô cùng áy náy, mấy lần muốn mở miệng, nhưng đều bị vẻ mặt lạnh lùng của Dung Nhan chặn lại.

Hắn hơi buồn rầu nhìn bóng lưng Dung Nhan, ban ngày nhìn thấy cuốn sổ ghi hận của Dung Nhan, đã biết cô nương này bụng dạ hẹp hòi, sao chỉ một thoáng công phu lại chọc giận người ta rồi?

Khi ngâm thuốc tắm, Lục Hoài Châu vẫn luôn nghĩ nên làm thế nào để được Dung Nhan tha thứ, đến nỗi cơn đau thấu xương cũng xem nhẹ, thẳng đến một canh giờ sau, hắn mới bừng tỉnh, hôm nay tắm thuốc, vậy mà không đau lắm?

Nghĩ tới nghĩ lui, Lục Hoài Châu nhìn sắc trời bên ngoài, hắn trầm ngâm một lát, tìm đến dược hầu phía tây hỏi thăm những điều cấm kỵ trong cốc, rồi đi ra ngoài.

Khi trở về trong tay hắn có thêm một cây trúc, hắn dùng kiếm gọt bỏ đốt, dựa theo cách làm trong trí nhớ bắt đầu mài giũa.

Cách một viện.

Vân Sơ cầm lá thư trong tay, nghiêm túc nói với Dung Nhan: “Chiêu Chiêu, muội có biết người muội đang chữa trị là ai không?”

Bên vách, động tác Lục Hoài Châu khựng lại, hắn nghe thấy gì đó, Chiêu Chiêu?

Dung Nhan nhìn Vân Sơ vẻ mặt trịnh trọng, trong lòng biết rõ, đại khái là thân phận Lục Hoài Châu đã có hồi âm, cô lộ ra vẻ mờ mịt không biết: “Sư tỷ, sao vậy ạ?”

Lục Hoài Châu nghe ra, đây là giọng Dung Nhan, cô đang nói chuyện với sư tỷ.

Nhưng mà trước đây, hắn ở phòng đông sương chưa bao giờ nghe thấy động tĩnh từ Tiểu Trúc Lưu Huỳnh, hôm nay là chuyện gì?

Trong đầu hắn đột nhiên hiện ra hình ảnh con mèo ú, là nó?

Dung Nhan từng nói, viện của cô có bố trí trận pháp, mấy ngày trước dưới tác dụng của trận pháp, hắn chưa bao giờ nghe thấy tiếng động từ bên kia vách.

Hôm nay ban ngày, con mèo ú vô tình đá văng những hòn đá phá hủy trận pháp, Dung Nhan lại bị hắn chọc giận bỏ ra khỏi Tiểu Trúc Lưu Huỳnh, tự nhiên không thấy cảnh đó.

Tai mắt người luyện võ rất thính, hắn lại ở phòng đông sương gần nhất, cuộc đối thoại của Dung Nhan và sư tỷ, lúc này một chữ không sót lọt vào tai Lục Hoài Châu.

Vừa rồi các cô dường như nhắc đến hắn, tay cầm kiếm của Lục Hoài Châu khựng lại một lát, cuối cùng vẫn không lên tiếng nhắc nhở các cô.

Vân Sơ thu lại vẻ ôn nhu thường ngày, ít khi nói cười: “Hắn là thế tử Thành Dương Hầu, Lục Hoài Châu, kẻ sát hại phụ mẫu nổi tiếng kinh thành.”

“Cái gì?!” Dung Nhan kinh hãi nhảy dựng lên khỏi ghế.

Lục Hoài Châu cười nhạt buông cây trúc trong tay xuống, ánh trăng sâu kín, bóng trúc thon dài đổ xuống mặt đất, điều này khiến hắn nhớ đến đêm Lục Nham ôm hận mà chết, cũng là ánh trăng đẹp như vậy.

Ông ta từng nằm trên chiếc chiếu rách nát dưới đất, đôi mắt tràn ngập căm hận, nhìn chằm chằm Lục Hoài Châu, giọng khàn đặc như ác quỷ, lặp đi lặp lại những lời nguyền độc địa: “Lục Hoài Châu, ngươi là nghiệt chủng… sát phụ hại mẫu, tàn hại đệ đệ… ngươi sẽ không có kết cục tốt đâu…” 

Những lời ấy hắn đã nghe đến chai cả tai, Lục Hoài Châu thản nhiên ngoáy ngoáy tai, khinh miệt liếc Lục Nham một cái, cười nhạt: “Yên tâm đi, phủ Thành Dương Hầu nhất định sẽ tuyệt hậu. Lục Thành Huy chết dưới tay đàn bà, giờ thì hay rồi, quả thật là thành tro bụi rồi.”

“Còn ngươi…” Lục Hoài Châu nhếch môi, nụ cười quái dị mà đầy khoái trá: “Tân hoàng đăng cơ, Thành Dương Hầu tình nguyện lấy máu tế trời, cầu phúc cho muôn dân. Vinh quang của phủ hầu thật khiến người ta tự hào, đúng không? Vậy thì để nó kết thúc cùng ngươi đi, phụ thân tốt của ta.”

Lục Nham lại đắc ý nở nụ cười, những nếp nhăn trên mặt chồng chất lên nhau: “Ha ha ha ha ha Lục Hoài Châu, ngươi rất hận ta đúng không, thì sao chứ, trên người ngươi vẫn chảy dòng máu của phủ Thành Dương Hầu, chỉ cần ngươi còn sống một ngày, Thành Dương Hầu phủ sẽ không suy tàn.”

“Thế à?” Lục Hoài Châu phủi nhẹ bụi trên áo, ngọn nến bên cạnh lay động, bóng sáng chập chờn khiến nửa khuôn mặt hắn chìm khuất vào trong bóng tối.

Hắn lạnh lùng nhìn người đang vặn vẹo trên mặt đất như giòi bọ: “Thánh thượng đã hạ chỉ phong ta làm Vô Định Hầu, phủ mới cũng đang xây cất. Ngươi đoán xem, sau này trong kinh thành, liệu còn ai nhớ đến phủ Thành Dương Hầu không?”

“Ngươi! Ngươi... ngươi cái đồ...”

Lục Nham tức đến nghẹn tim, “phụt” một tiếng phun ra máu tươi, từng đốm máu văng lên ngọn nến đang cháy bên cạnh.

Ánh nến lay lắt. Lục Hoài Châu lướt mắt qua cây nến vừa bị nhuốm bẩn, tiếc nuối thở dài một tiếng: “Đáng tiếc thật, tang lễ của ngươi lại phải bớt đi một cây đuốc rồi.”

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play