“Sàn sạt ——”
Dung Nhan gọi dược đồng bưng nước, Pi Pi đột nhiên từ bên cửa sổ bò vào.
Nó đẩy cửa sổ ra, gió đêm theo khe hở thổi vào, Lục Hoài Châu rùng mình một cái.
Gió lạnh thổi tỉnh lý trí Lục Hoài Châu, cúi đầu nhìn lại, chỉ thấy thân trên mình trần trụi, khoảng cách với Dung Nhan lại vẫn chưa đến một thước.
Hoang đường!
Lòng bàn tay hắn run lên, vội vàng lùi lại một bước, giọng nói cũng thanh minh hơn ba phần: “Tất nhiên là, Dung cô nương đối với ta, đã là ân cứu mạng, chỉ một câu bằng hữu sao có thể nói hết?”
Dung Nhan ngây thơ gật gật đầu: “Đã như vậy, ngươi cũng không cần gọi ta Dung cô nương nữa, nghe kỳ cục lắm, trực tiếp gọi tên ta là được.”
Nghe cô nói vậy, Lục Hoài Châu đột nhiên nhớ ra, Dung Nhan đã sớm gọi hắn là Lục Hoài Châu.
Hắn giật giật môi, vừa định từ chối, liền chạm phải đôi mắt đen trắng phân minh như nước trong của đối phương. Cô hơi ngửa đầu, đôi mắt long lanh nhìn hắn, dưới ánh đèn dầu chiếu rọi, như có những mảnh tinh quang nhỏ vụn rơi xuống.
Ma xui quỷ khiến hắn mở miệng, hai chữ bị hắn niệm đến phá lệ triền miên: “Dung Nhan.”
“Ừm?” Dung Nhan lại nhíu mày.
Giọng thiếu nữ bất mãn bỗng nhiên làm hắn khôi phục lý trí, Lục Hoài Châu thoát khỏi sự hoảng hốt, ánh mắt thanh minh, kiên quyết từ chối: “Không thể.”
“Ta cũng cảm thấy, tên của ta bị ngươi gọi, dường như có loại cảm giác kỳ lạ.”
Dung Nhan nói, đột nhiên nghĩ ra một biện pháp trung hòa: “Vậy thì gọi ta Chiêu Chiêu đi, Chiêu Chiêu là nhũ danh của ta, từ nhỏ sư huynh sư tỷ đều gọi như vậy.”
“Chiêu Chiêu?”
“Ừm, là Chiêu Chiêu trong câu 'nhật nguyệt chiêu chiêu, giang hà thao thao'.” Dung Nhan mỉm cười, khuôn mặt tươi tắn như hoa đào, rạng rỡ hẳn lên: “Sư phụ nói, hy vọng ta có thể như nhật nguyệt treo cao, bất kể ở đâu hay khi nào, đều luôn tự do rực rỡ, soi sáng núi sông.”
“Tên hay.” Hắn cảm thán nói.
“Ngươi tên Chiêu Chiêu, vậy Thao Thao là nhũ danh sư huynh đệ của ngươi sao?” Lục Hoài Châu cười hỏi, ý cười lại không chạm đáy mắt, ngực mơ hồ bị đè nén.
“Không phải, sau ta sư phụ không nhận thêm đệ tử nào nữa.” Cô thu dọn mặt bàn xong, cười vẫy tay với hắn: “Lục Hoài Châu, mai gặp.”
Hắn nhìn Dung Nhan đóng cửa lại, ngâm mình vào trong chậu tắm.
Tầm mắt Lục Hoài Châu dừng lại trên làn hơi nước bốc lên từng đợt, khóe môi khẽ cong, như tìm được thủ phạm nhẹ nhàng thở ra.
Đều tại chúng nó, làm cho nhiệt độ trong phòng cao như vậy, mới khiến hắn ngực khó chịu, theo Dung Nhan rời đi, nỗi phiền muộn trong lòng hắn dường như cũng tan biến.
Theo sau đó là cơn đau không thể ngăn cản.
Đêm dần khuya, ánh đèn dầu leo lét như hạt đậu.
Dưới ánh đèn, người trong thùng nhắm chặt hai mắt, mồ hôi lạnh chảy ròng trên trán, nhưng hắn cắn chặt khớp hàm, từ đầu đến cuối không kêu lên một tiếng.
Dung Nhan ngồi trước gương trang điểm, nhìn người trong gương, nhan sắc như hoa đào rực rỡ, tự luyến nói: “Thật là đẹp quá, không hổ là chị mà.”
“Đẹp lắm!” Hệ thống vô cùng cổ vũ.
Dung Nhan ném cho nó một ánh mắt "cậu nhóc rất biết điều".
Hệ thống cười hì hì, mặt gương trang điểm lóe lên, khi nhìn lại bên trong thình lình là hình ảnh Lục Hoài Châu.
“Mục tiêu công lược thật lợi hại, nước thuốc này đau lắm đấy.” Hệ thống nhăn mũi.
Dung Nhan dựa vào bàn trang điểm, lười biếng chống cằm: “Nếu không sao có thể là mục tiêu nhiệm vụ được?”
Một canh giờ trôi qua, lông mi Lục Hoài Châu khẽ run, đầu ngón tay đặt trên thành chậu tắm giật giật, ngay sau đó nắm chặt thành thùng, lập tức đứng lên.
“Trời ơi, đúng là một người tàn nhẫn, mạnh thật đấy, Nhan Nhan, chị có phúc rồi!”
Hệ thống kích động nói: “Nhanh lên nhanh lên, Nhan Nhan, hắn sắp thay đồ rồi!”
Dung Nhan sững sờ, không ngờ Tiểu Thống Tử còn nhớ rõ chuyện này, vô cùng buồn cười.
Tuân theo nguyên tắc "có phúc lợi mà không xem thì uổng", Dung Nhan hào hứng nhìn Lục Hoài Châu từ từ đưa tay xuống quần lót nơi bụng…
Cách một viện, Lục Hoài Châu giật mình, hắn lập tức cảnh giác nhìn quanh kiểm tra bốn phía, cửa sổ đóng chặt, không phải là con rắn nhỏ, ngoài ra cũng không có gì kỳ lạ, nhưng hắn cứ cảm thấy có gì đó không đúng…
Trước gương, Dung Nhan thấy Lục Hoài Châu bỗng trở nên cẩn thận, nghi ngờ nói: “Thống Tử, theo dõi thật sự sẽ không bị phát hiện hả?”
Hệ thống chém đinh chặt sắt nói: “Không thể nào, sản phẩm của Cục Thời Không đều là phát minh ở chiều không gian cao, văn minh thấp kém như vậy sẽ không nhận ra được.”
Ngay giây tiếp theo, màn hình bị ngắt, hệ thống lơ lửng trong không trung cũng biến mất không tung tích.
Rõ ràng, mỗ thống đã cầu được ước thấy.
Đối với lời hệ thống nói, Dung Nhan hậu tri hậu giác tán đồng gật gật đầu: Văn minh thấp kém không phát hiện được, nhưng hệ thống "quét nhạy cảm" ở chiều không gian cao nhất định sẽ phát hiện.
…
“Dung sư tỷ, thuốc đã sắc xong rồi.”
“Mang đến phòng bên phía Đông.” Dung Nhan không thèm ngẩng đầu, vẫn bận rộn viết vẽ.
Giây tiếp theo, một bóng dáng cao lớn che khuất ánh sáng.
Dung Nhan bực bội ngẩng đầu, nhìn rõ người đến thì vui mừng nói: “Lục Hoài Châu, đến đúng lúc lắm, thuốc của ngươi mới sắc xong, tranh thủ uống lúc còn nóng đi.”
Lục Hoài Châu rất tự nhiên ngồi xuống trước mặt cô: “Chiêu Chiêu đang làm gì vậy?”
“Ghi chép dược liệu, đọc dược lý bệnh kinh.”
“Còn ngươi, cả ngày đang làm gì vậy?” Dung Nhan tò mò hỏi lại.
Lục Hoài Châu nhận lấy chén thuốc từ tay tiểu đồng: “Buổi sáng luyện kiếm, ban ngày thì điều tức tĩnh tâm, luyện chữ vẽ tranh.”
Dung Nhan rất hứng thú nói: “Ngươi biết múa kiếm à?”
Lục Hoài Châu trả lời: “Ta từ nhỏ đã tập võ.”
Đúng rồi, Dung Nhan nhớ ra trên người hắn còn có những vết sẹo.
“Bây giờ vẫn chưa đến giờ châm cứu, ngươi đến chính đường có chuyện gì sao?”
Lục Hoài Châu thần sắc thong dong: “Trong viện Chiêu Chiêu có tàng thư không?”
“Có đấy.”
“Vậy thì tốt.” Lục Hoài Châu giãn mày, “Dù sao cả ngày cũng chỉ phí thời gian trong cốc, chi bằng tìm chút sách đọc, mở rộng kiến thức.”
Dung Nhan nghe xong, do dự nói: “Nhưng trong phòng ta, đều là sách y thôi à.”
“Không sao.” Lục Hoài Châu an ủi, “Hiểu biết thêm những thứ ta chưa từng đọc cũng tốt.”
Dung Nhan nhướn mày, giọng điệu hơi chế giễu: “Đã như vậy, còn không bằng ngươi theo ta học y đi, không nói đến hành y tế thế cứu người chữa bệnh, đối phó với những bệnh vặt hàng ngày tuyệt đối không thành vấn đề. Như vậy, nói không chừng ngày nào đó sau này sinh bệnh, chỉ cần không phải bệnh nan y, ngươi đều không cần đi tìm y sư.”
Lục Hoài Châu sững lại, hoàn hồn nghĩ lại thế mà cảm thấy có lý.
Ở vị trí của hắn, hàng năm gặp phải ám sát tập kích nhiều như lông trâu, nếu có thể học chút kiến thức phòng thân, nói không chừng vào một thời điểm nào đó, thật sự có thể cứu mạng.
Chần chừ qua đi, Lục Hoài Châu không hề do dự, hứng thú cười nói: “Sư phụ ở trên, xin nhận đồ nhi một bái.”
“Cái gì vậy?” Dung Nhan bật cười, “Trình độ gà mờ này của ta làm sao làm sư phụ ngươi được chứ.”
Lục Hoài Châu thấy cô cười vui vẻ, cũng tự nhiên mà khẽ nhếch môi: “Chiêu Chiêu quá khiêm nhường rồi.”
Dung Nhan bưng chén trà, nói: “Không cần gọi ta sư phụ, ta dạy ngươi không được nhiều đâu.”
Những phương thuốc bí truyền độc môn của Trường Thanh Cốc cô đương nhiên không thể tiết lộ, có thể dạy cũng chỉ là những dược liệu thông thường, nhận biết huyệt vị, những kiến thức y đạo cơ bản nhất.
Ánh mắt Lục Hoài Châu lóe lên, hắn dĩ nhiên hiểu rõ ý ngoài lời của cô.