Mọi người cùng nhau đến trước mộ của Lâm Thanh Nguyên và Dung Liên Sinh.
Tấm bia mộ mới xây bằng bạch ngọc, dưới ánh mặt trời phản chiếu ra thứ ánh sáng ấm áp lạnh lẽo. Lâm Thanh Quân vốn tưởng rằng nước mắt mình đã khóc cạn từ lâu, vậy mà khi nhìn thấy ba chữ to khắc trên bia—— “Mộ của Lâm Thanh Nguyên”, hai mắt vẫn cay xè, chua xót.
Bà không cho người đem những thủ cấp kia đến trước phần mộ. Bà biết, trên trời Thanh Nguyên hẳn đã trông thấy tất cả. Thứ dơ bẩn ấy chỉ làm vấy bẩn giấc ngủ ngàn thu của muội muội, quấy nhiễu sự thanh tịnh của nàng ấy.
Sau khi mọi người lần lượt dâng hương bái tế, họ đều lùi ra xa, lặng lẽ nhường không gian lại cho Lâm Thanh Quân.
Cuối cùng, khi bà rời khỏi nơi ấy, đôi mắt vẫn còn sưng đỏ.
Vũ Ninh Hầu nhìn bà, bất lực xen lẫn thương tiếc. Bao nhiêu năm nay, tình cảm sâu nặng giữa bà và Thanh Nguyên, ông đều thấy hết. Ông có thể làm, chỉ là đưa cho bà chiếc khăn tay để lau nước mắt.
Chẳng qua lần này, may mắn là không ai đến giành lấy khăn với ông. Nhưng vừa đảo mắt về phía xa, ông lại bất ngờ: sao A Giác cũng đang đứng gần chỗ Dung Nhan?

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play