Lưu thúc không lập tức đáp lời, mà đưa mắt nghi hoặc nhìn hắn: “Người này… là ai vậy?”
Bùi Kinh Độ thở dài, vẻ mặt trĩu nặng ưu tư: “Ta và Dung Nhan vốn định tới nương nhờ một vị thân thích, chính là người này. Có điều ít lâu trước, ta ngầm nhận được tin báo: người ấy bệnh tình trầm trọng. Vì sợ Dung Nhan lo lắng, ta chưa từng hé lộ nửa lời.”
“Nào ngờ trên đường tới Yến Đô lại vướng phải sơn phỉ, trớ trêu thay, lưu lạc tới nơi này. Nay chẳng rõ người kia còn sống hay đã chết, nghĩ đến hung tin ban đầu, trong lòng thực sự bất an. Vậy nên muốn nhờ Lưu thúc âm thầm dò xét giúp một phen.”
Hắn ngưng lại chốc lát, trong mắt ánh lên vẻ bất lực thăm thẳm.
“Nếu có tin tức, xin tạm thời đừng vội báo cho Dung Nhan. Đợi ta suy nghĩ kỹ càng rồi sẽ quyết định nên nói ra thế nào.”
Lưu thúc thoáng chần chừ, nhưng việc liên quan đến Dung Nhan, ông nghĩ ngợi một hồi rồi rốt cuộc cũng gật đầu đáp ứng.
Bùi Kinh Độ nhìn ông, khóe môi khẽ nhếch thành nụ cười khổ: “Đa tạ thúc.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play