Sáng sớm hôm sau.
Lưu thẩm đứng trước cửa, giơ tay lên một cách do dự.
Hai đứa trẻ hôm qua có vẻ ngủ khá muộn, bây giờ nên gọi dậy không nhỉ?
Lưu thúc nói: “Đương nhiên phải gọi chứ, người là sắt, cơm là thép, cả đêm không ăn chẳng đói à?”
Hai người nói chuyện không lớn tiếng.
Bùi Kinh Độ chậm rãi mở mắt, liếc nhìn cánh cửa đóng chặt, cảm nhận được cánh tay trái tê rần quen thuộc, khẽ lắc đầu.
“Dậy đi.”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play