Nghe xong lời Tiểu Tiêu, Đường Hữu Thuật quỳ trên mặt đất, thấp giọng thưa: “Đệ tử ngu muội, phụ lòng tin tưởng của sư tổ, phạm phải sai lầm khó mà bù đắp, xin sư tổ trách phạt…”
Xưa nay, mỗi khi Đường công tử hành đại lễ như vậy, Tiểu Tiêu sớm đã vội vàng đứng dậy nâng hắn. Nhưng hôm nay, nàng dường như chìm vào dòng hồi ức, ngồi yên bất động như lão tăng nhập định, chỉ thoáng hiện tia thương cảm, cất lời: “Nói ra thì, việc chúng ta đến được Quỷ Thạch Nhai này, kỳ thực cũng nhờ ngươi dẫn đường. Ngày ấy, khi bị Ngụy Kiếp ép hỏi Linh Sơn Phù Tông rốt cuộc ở đâu, ta chỉ tùy tiện chỉ một vòng trên bản đồ. Đúng lúc ngươi mang hoa quả tới, lập tức chỉ ra Quỷ Thạch Nhai. Ngươi nói xem, có buồn cười không? Lúc ấy, ta thậm chí không biết Quỷ Thạch Nhai chính là Linh Sơn của Phù Tông chúng ta.”
Đường Hữu Thuật vẫn quỳ bất động, không nói một lời, tựa hồ đang chờ Tiểu Tiêu tiếp tục dạy bảo.
Tiểu Tiêu khẽ cười khổ, hít sâu một hơi, buồn bã nói: “Ta luôn nghĩ rằng việc ta thế thân mệnh số cho Ngụy Kiếp là do trời cao an bài, thân bất do kỷ. Nhưng hôm nay, ta lại phát hiện mọi chuyện dường như đều nằm trong sự sắp đặt của một người. Ta đã bước vào ván cờ từ lâu, trở thành quân cờ mà không hề hay biết…”
Đường Hữu Thuật chậm rãi ngẩng đầu, trầm giọng đáp: “Đệ tử có lỗi, xin sư tổ trách phạt. Nhưng những điều ngài nói, đệ tử thật sự không hiểu.”
Thấy hắn vẫn không thừa nhận, Tiểu Tiêu nhắm mắt, chỉ vào nồi canh trên bàn, hỏi: “Ngươi có biết vì sao canh hôm nay lại đắng như vậy không?”
Đường Hữu Thuật ngẩn ra, đáp: “Là do trù nghệ của đệ tử chưa tinh…”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play