Ngay sau đó, hơn chục lá phù bạc như mưa, trực diện phóng thẳng về phía Ngụy Kiếp và Thôi Tiểu Tiêu.
Thôi Tiểu Tiêu vội vàng lấy chiếc ghế trong sân che chắn trước mặt, rồi hé nửa khuôn mặt, hướng về phía Đường Hữu Thuật đang ném phù bạc, lớn tiếng gọi: “Đường công tử, là ta đây!”
Đường Hữu Thuật nhìn thấy khuôn mặt của Thôi Tiểu Tiêu, nhưng vẫn kinh nghi bất định. Hắn vừa thở hổn hển vừa hỏi: “Vậy… ta hỏi ngươi, bánh đường mè khi nào thì… ngon nhất?”
Hôm qua, bà lão hàng xóm vừa mang đến cho họ một mẻ bánh đường mới làm. Lúc đó, Thôi Tiểu Tiêu rảnh rỗi, đã tỉ mỉ giảng giải cách ăn bánh đường cho toàn bộ Phù Tông nghe.
Giờ đây, đồ tôn lại khảo vấn sư tổ, khiến Thôi Tiểu Tiêu dở khóc dở cười. Nàng hiểu rằng Đường Hữu Thuật đang nghi ngờ, không rõ nàng là thật hay giả, nên mới hỏi như vậy.
Vì thế, Thôi Tiểu Tiêu vội đáp: “Dĩ nhiên là bánh mới ra lò, còn mang hơi nóng đáy nồi, đường chảy ngọt ngào, cứng bên ngoài mà mềm bên trong, như vậy mới là ngon nhất!”
Nghe câu trả lời, Đường Hữu Thuật lập tức thở phào nhẹ nhõm, nhận ra đây chính là tuyệt học nhân gian của sư tổ Phù Tông. Hắn mang theo chút nức nở, đáp: “Sư tổ! Sư phụ! Cuối cùng các người cũng trở lại!”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT