Tần Hạ cố gắng kìm nén cơn giận trên khuôn mặt, giọng điệu hòa hoãn nói với Vạn Liên Sư: “Đại sư huynh, vừa rồi ta thất thố, mong huynh đừng để tâm.”
Vạn Liên Sư quá hiểu vị sư đệ này của mình. So với việc bản thân phải co mình trong vương phủ làm một con chó, mấy năm nay sư đệ sống những ngày tựa như thần tiên. Chỉ vì được ăn vài miếng thịt ngon mà ông ta đã quên mình cũng chỉ là một con chó, vừa rồi còn dám trừng mắt với mình?
Vì thế, khi nghe Tần Hạ xin lỗi, Vạn Liên Sư chỉ cười lạnh: “Sư đệ, ta biết trong lòng ngươi nghĩ gì. Làm tông chủ một môn phái, không cần nghe lệnh ai, quả thực là sung sướng biết bao. Nhưng ngươi chớ quên, cái mạng này của ngươi là do chủ nhân ‘mượn’ về cho. Không có ngài, ngươi chẳng sống nổi một ngày! Nếu không còn việc gì, ngươi mau trở về đi. Nhớ kỹ, nhất định phải khiến thanh danh Thôi Tiểu Tiêu trở nên ô uế, những kiếp nạn nàng phải trải qua, không được thiếu một cái nào!”
Những lời này, từng chữ một, đều lọt vào tai Thôi Tiểu Tiêu. Đầu óc nàng như vang lên từng tiếng nổ lớn. Xán vương… thế mà cũng biết chuyện nàng thay Ngụy Kiếp gánh chịu mệnh số nhập ma! Hơn nữa, hắn còn muốn châm ngòi thổi gió, đẩy nàng vào con đường ma đạo một cách triệt để?
Thôi Tiểu Tiêu tức đến mức chỉ muốn mắng ra cả một quyển bí tịch Phù Tông! Nàng càng thêm chắc chắn rằng trang giấy trong Sổ sinh tử mà nội tổ mẫu Vệ gia nhắc đến đang nằm trong tay Xán vương. Trang giấy đó, giống như nàng, đều là những thứ không nên tồn tại ở thời điểm hai trăm năm trước này. Xán vương là kẻ tâm tư thâm sâu khó lường, nắm giữ vật như vậy, e rằng sẽ khiến thiên hạ đại loạn. Chỉ là không biết, hắn cất giữ trang Tàn Hiệt ấy ở đâu?
Còn Ngụy Kiếp, khi nghe bọn họ mưu đồ làm ô uế thanh danh Thôi Tiểu Tiêu, buộc nàng nhập ma, hắn lặng lẽ siết chặt nắm tay. Hắn nghĩ, nếu một ngày nàng thực sự thành ma, trở thành kẻ thù của cả thiên hạ, mà ngay cả hắn cũng bỏ mặc nàng, thì còn ai sẽ ở bên che chở cho nàng? Hình dung nàng cô đơn ngồi bên vách núi, lại giống như những đêm dài cô tịch của hắn hòa quyện vào nhau. Cảm giác lạnh lẽo ấy, hắn quá quen thuộc, không nỡ để một cô nương yếu đuối như nàng phải chịu đựng một mình…
Nghĩ đến đau lòng, Ngụy Kiếp không tự chủ được mà nắm lấy tay Thôi Tiểu Tiêu. Lúc này, hắn hoàn toàn quên rằng mình đang giận dỗi nàng, quyết tâm giữ vẻ lạnh lùng, tuyệt không làm “thuốc cao bôi trên da chó”. Hắn nắm tay nàng thật chặt, đến mức nàng cảm thấy hơi đau. Vì sợ bị phát hiện, nàng đành để mặc hắn nắm.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT