Tiểu Tiêu lặng lẽ quan sát một lúc, nhưng chẳng bao lâu, nàng bị thị vệ lớn tiếng đuổi đi.
Không nói thêm lời nào, Tiểu Tiêu giục ngựa tiếp tục tiến về phía trước. Thế nhưng, nàng đi thêm một đoạn, cảnh sắc xung quanh vẫn chẳng thay đổi. Dù lẽ ra giờ này nàng đã phải đến được Ma thành, vậy mà trước mắt chỉ toàn sương mù dày đặc, không thấy bóng dáng thành trì đâu.
Tiểu Tiêu từng gặp tình cảnh này trước đây – đây chính là quỷ đánh tường. Có vẻ như nàng đã bị ai đó dùng trận pháp vây khốn.
Đúng lúc ấy, một giọng nói trong trẻo cất lên, trò chuyện cùng nàng: “Đi đường vội vã như vậy, có muốn cùng ta thưởng một ly trà không?”
Giọng nói này quen thuộc đến lạ. Tiểu Tiêu ngoảnh đầu nhìn lại, sương mù dần tan, để lộ một rừng cây hoa ngọc lan. Dưới tán cây, công tử như ngọc Tần Lăng Tiêu đang ngồi bên bàn trà, thong dong pha trà.
Tiểu Tiêu biết rõ, lúc này Tần Lăng Tiêu đã bị Động Uyên nhập thân. Cảnh tượng này lại giống hệt lần đầu nàng gặp Động Uyên. Cảnh giác, nàng nắm chặt hai lá phù trong tay, không xuống ngựa, chỉ cười lạnh đáp: “Sao? Lại muốn ta ngửi hương hoa bỉ ngạn nữa ư?”
Động Uyên mỉm cười ôn hòa: “Chỉ là ngắm hoa mà thôi. Những cây ngọc lan này là thứ Uy Phượng kiếp trước yêu thích nhất. Ta đã tỉ mỉ chăm sóc chúng ở thần vực, đem hình bóng và hương thơm của chúng xuống nhân gian chẳng phải việc dễ dàng. Hà tất nhắc đến những chuyện cũ khiến lòng không vui? Ngồi xuống, cùng ta thưởng một ly trà, chẳng phải hơn sao?”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play