Sau khi kết thúc tu luyện, Sở Tinh Lan đi dạo quanh đó và không nhịn được mà nhìn đi nhìn lại cái tượng vàng điêu khắc hình đại bàng này, nó thật sự lạc điệu một cách khó tả.

Mỗi lần nhìn, cậu lại bị sốc bởi sự thô tục, lạc quẻ của bức tượng.

Không ngờ trong giới tu chân lại có người có gu thẩm mỹ kỳ lạ đến thế, quê mùa một cách độc đáo.

Minh Tích Nguyệt nghe thấy Sở Tinh Lan lầm bầm liền đi tới, thiếu niên áo đỏ hoàn toàn đồng tình với lời than phiền của cậu: “Thứ công chúa lòe loẹt này là cha ta, đợi ta kế thừa tông môn, sớm muộn gì ta cũng sẽ phá hủy cái thứ quỷ quái này. Nhức mắt quá, quá nhức mắt.”

Không ít quý khách đến nhà đều có ý muốn nói nhưng lại thôi khi nhìn thấy vật này. Minh Tích Nguyệt tự thấy mất mặt, nhiều lần khuyên cha tháo dỡ nhưng đều bị từ chối, thậm chí ông còn muốn đặt tượng vàng của Minh Tích Nguyệt và mẹ hắn cạnh.

Để mọi người cùng chiêm ngưỡng cảnh gia đình ba người họ hòa thuận, hạnh phúc.

Cuối cùng, ông bị mẹ con hắn đánh cho một trận mới chịu thôi.

“Sao hai người một người họ Lữ, một người họ Minh?”

Sở Tinh Lan chưa từng hỏi về chuyện gia đình Minh Tích Nguyệt, chẳng lẽ hắn là con của cha mẹ ly hôn sao?

Minh Tích Nguyệt: “Minh Triển Tiên, Tông chủ Thiên Diễn Tông là mẹ ta. Ta thấy họ Minh hay nên theo họ mẹ. Họ Minh chẳng phải rất hay sao?”

Minh Triển Tiên, Tông chủ Thiên Diễn Tông, là một nữ tu mạnh mẽ và xinh đẹp. Năm đó, những người theo đuổi bà có thể xếp thành ba vòng trong giới tu chân, các tình địch thường xuyên xé tóc đánh nhau.

Lữ Trường Trạch với một loạt thao tác “khó đỡ” cuối cùng lại “cha nhờ con quý”, luôn miệng nói mình có đích trưởng tử, cuối cùng đánh bại một loạt tình địch, thành công “lên ngôi”, bao nhiêu năm nay vẫn ân ân ái ái.

Khi còn nhỏ, Minh Tích Nguyệt phần lớn thời gian đều ở Thiên Diễn Tông tu luyện cùng mẹ. Sau này vì vấn đề căn cốt mà chuyển sang Hợp Hoan Tông, hai môn công pháp từ lâu đã dung hợp thông suốt.

Từ nhỏ, Minh Tích Nguyệt đã chịu ảnh hưởng của Thiên Diễn Tông, quan niệm tình yêu và tam quan của hắn hoàn toàn lạc lõng với Hợp Hoan Tông.

Minh Tích Nguyệt là một “đảng” thuần yêu.

Hắn không có hứng thú tìm một đống tu sĩ song tu, hắn chỉ muốn tìm một đạo lữ tâm đầu ý hợp như cha mẹ ân ái của mình để trải qua cuộc đời này.

Vì lý do này, Minh Tích Nguyệt ở Hợp Hoan Tông cho đến nay vẫn chưa thành công xuất sư, là kẻ đội sổ của cả tông môn.

Thành tích có thể kiểm tra cho đến nay vẫn “độc thân từ trong bụng mẹ”.

Những tu sĩ cố ý tiếp cận hắn chỉ là thèm khát công pháp song tu có thể giúp tu vi đột nhiên tăng tiến, căn bản không phải thật lòng, hắn không muốn như vậy.

Tránh ra! Các người, lũ chỉ vì sự nghiệp song tu phi thăng!

Lần đầu tiên yêu thích một người nhiều năm, kết quả lại là nam.

Đường tình duyên của Minh Tích Nguyệt thật gập ghềnh.

“Thảo nào ta bịa chuyện có người trong lòng mà ngươi vẫn mặt dày âm thầm làm điều xấu, hóa ra là gia truyền tuyệt học.” Sở Tinh Lan bỗng nhiên hiểu ra, phong cách hành xử của Minh Tích Nguyệt đều có nguồn gốc, đây là do tai nghe mắt thấy mà học được, “Chỉ tiếc, ngươi lại gặp phải ta, một nữ trang đại lão, đạo lữ của ngươi mất rồi.”

Hai người một đống thao tác “khó đỡ”, một người phương thức công lược không đúng, một người giới tính không đúng, âm thầm gây ra một đống chuyện.

Sở Tinh Lan đột nhiên cảm thấy mình tội lỗi chồng chất, nữ trang nhất thời sảng khoái, hại một thiếu niên ngây thơ.

Minh Tích Nguyệt lấy ra một miếng ngọc bội từ nhẫn trữ vật đưa cho Sở Tinh Lan: “Biết là được, cái này cho ngươi.”

Có thể trách Sở Tinh Lan sao?

Chỉ có thể trách mình hắn mắt mù không phân biệt được nam nữ.

“Cái này là gì?”

Sở Tinh Lan cầm miếng ngọc bội có biểu tượng Thiên Diễn Tông, luôn cảm thấy như cầm một củ khoai nóng bỏng tay, không biết nên nhận hay không, sợ lại là một chiêu trò mới.

“Tín vật của Thiên Diễn Tông. Ngươi không phải muốn bái sư tu luyện lại sao? Ngươi mang cái này đi, họ sẽ không làm khó ngươi, nếu không không có tông môn nào thu ngươi, ngươi chỉ có thể làm tán tu thôi.”

Các tông môn lớn thu đồ đệ thường giới hạn tuổi tác. Nếu Sở Tinh Lan không ở lại Hợp Hoan Tông thì chỉ có thể làm tán tu bắt đầu lại từ đầu.

Tán tu, trừ khi có gia truyền hoặc có đại cơ duyên, nếu không rất khó đuổi kịp các tu sĩ có tài nguyên tông môn, phi thăng càng khó như lên trời.

Sở Tinh Lan nhìn một cái là biết thà làm tán tu còn hơn ở lại Hợp Hoan Tông.

Hơn nữa, Lăng Tiêu Tông đã ra lời đe dọa, ai dám thu cậu làm đồ đệ thì chính là kẻ thù của Lăng Tiêu Tông. Mấy tông môn nào chịu vì một kẻ phế nhân mất kim đan mà đắc tội với một tông môn.

Thiên Diễn Tông thì khác.

Họ đã đắc tội với quá nhiều người và tông môn đến nỗi không thể nhớ hết được. Nếu sợ mấy lời đe dọa này thì họ đã không gọi là Thiên Diễn Tông.

Thiên Diễn Tông là một trong ba tông môn lớn nhất giới tu chân hiện nay. Sở Tinh Lan vừa mới đến thế giới này đã nghe không ít tin đồn về Thiên Diễn Tông.

Sức mạnh cường đại, không nói lời thừa thãi, xông lên là đánh, dùng nắm đấm và vũ khí để thuyết phục đối phương, còn rất bao che.

Họ không bao giờ nhát gan, còn thích cố ý gây chuyện một cách độc đáo.

Tông môn đến nay vẫn chưa bị diệt vong hoàn toàn nhờ vào việc thu nhận đệ tử rộng rãi và nắm đấm đủ cứng.

Sở Tinh Lan vuốt ve miếng ngọc bài trong tay: “Trước đây ngươi không phải rất ghét ta, tình địch của ngươi sao? Sao đột nhiên đối xử tốt với ta như vậy, thật sự yêu thích dáng vẻ nữ trang của ta rồi sao?”

Chẳng lẽ nữ trang của cậu thật sự thành công đến vậy? Khiến cậu nhóc này mê mẩn thần hồn điên đảo?

Không hổ là ta!

Minh Tích Nguyệt nhướng mày: “Ngươi nghĩ đẹp thật đấy, đó là chuyện không thể.”

“Vậy mà ngươi lại cứu người, rồi tặng ta cái này cái kia, không phải yêu ta thì lẽ nào là đang xóa đói giảm nghèo?” Sở Tinh Lan nghi ngờ nhìn Minh Tích Nguyệt, “Sao ta chưa từng nghe nói ngươi có sở thích làm việc thiện tích đức này.”

Cậu nghe thấy toàn là Minh Tích Nguyệt làm chuyện thất đức.

Đây là rửa tay gác kiếm rồi hay bị người khác đoạt xá rồi?

Minh Tích Nguyệt cũng không biết rốt cuộc mình đang nghĩ gì, bản thân hắn cũng cảm thấy hoang mang, nhưng hắn cứ muốn làm như vậy.

Hắn muốn làm thì làm, đâu cần lý do gì lớn lao.

“Trước đây người đã giúp ta nhiều lần như vậy, ta đâu phải kẻ vong ơn bội nghĩa, chỉ là biết ơn báo đáp thôi.” Minh Tích Nguyệt hừ lạnh một tiếng, nói chuyện có chút khó xử, “Cứ coi như ta người ngốc tiền nhiều, đại phát lòng tốt, ngươi đừng nghĩ nhiều.”

Minh Tích Nguyệt cảm thấy chỉ là không muốn thiếu nợ người khác mà thôi.

Trước đây hắn không những không nhận ra ân nhân, còn coi người ta là tình địch mà làm khó mấy lần.

Nghĩ đến mà nửa đêm không ngủ được.

Dưới sự bào mòn của “đạn bọc đường”, Sở Tinh Lan nhìn Minh Tích Nguyệt càng ngày càng thuận mắt, cười toe toét khen hắn: “Được được được, đại thiện nhân.”

Minh Tích Nguyệt nghe Sở Tinh Lan khen mình, trong lòng ngọt ngào: “Nhưng đây là suất tiến cử của người nhà, cũng có điều kiện đấy.”

Sở Tinh Lan trong lòng đột nhiên có dự cảm chẳng lành, rất nhanh dự cảm này đã thành hiện thực.

“Ở bên ngoài chúng ta phải giả vờ là đạo lữ, ta không ngại hy sinh một chút. Ta không sao cả, nếu ngươi thấy mất mặt thì thôi.”

Sở Tinh Lan vừa nghe lập tức không phục, Minh Tích Nguyệt hắn làm được thì sao cậu lại không được!

“Ngưoi được thì ta cũng được.”

Cậu có thể co được giãn được, chỉ là giả làm đạo lữ thì có gì mà không được.

Minh Tích Nguyệt hắn còn dám làm, sao cậu lại không làm được?

Người ta tranh là cái khí phách này.

Minh Tích Nguyệt nhìn một cái là biết là trai thẳng, tuy không biết bây giờ đang “lên cơn” gì mà đại phát lòng tốt, nhưng không thể đột nhiên “bẻ cong” được.

Sở Tinh Lan nghĩ đến đây đột nhiên yên tâm.

“Huynh đệ tốt! Trước đây là ta không đúng, từ giờ trở đi ngươi chính là anh em ruột khác cha khác mẹ của ta! Sau này ngươi có cô gái nào trong lòng, ta nhất định sẽ giúp cậu theo đuổi!”

Cái loại “đại gia ngốc nghếch” này không còn nhiều nữa, đều tại cậu trước đây mắt mù không phát hiện ra một thiếu gia nhà giàu hào phóng như vậy.

Minh Tích Nguyệt đột nhiên cảm thấy cái xưng hô “huynh đệ tốt” này sao mà chói tai, không hề lọt tai chút nào.

“Ừm, huynh đệ  tốt.”

Ôi, đúng là cái xưng hô đáng ghét, luôn cảm thấy có xưng hô nào hay hơn.

Sở Tinh Lan ở Hợp Hoan Tông một thời gian, tai không nghe chuyện ngoài cửa sổ không biết lời đồn đãi về họ đã truyền đến mức nào.

Khi truyền đến tông môn cũ Lăng Tiêu Tông thì đã biến thành mấy chục phiên bản, mỗi phiên bản lại “bùng nổ” hơn phiên bản trước.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play