Sau khi hồi phủ, Xuân Mai lo lắng đề phòng suốt mấy ngày, thật giống như buộc đầu trên lưng quần, không biết khi nào thì rớt. Cứ đợi rồi đợi. Nàng không đợi được Vương gia hạ lệnh ban chết nàng, ngược lại đợi được Vương gia thỉnh một nữ tiên sinh đến dạy Tô Dư biết chữ.
Xuân Mai không thể tin nổi: "Cô nương, Vương gia không những không giận ngài, không xử trí nô tỳ, mà còn thỉnh một nữ tiên sinh đến dạy ngài biết chữ?"
Tô Dư luyện chữ đến đau tay, u oán gật đầu. "Xuân Mai, ta không muốn học chữ."
Xuân Mai vẫn còn đang bàng hoàng: "Vương gia vậy mà thật sự không hề tức giận chút nào. Chẳng lẽ Vương gia lại thích kiểu người như ngài sao?"
Tô Dư nhìn những vệt mực lem luốc trên giấy, không nhịn được quăng bút: "Xuân Mai, cổ tay ta đau quá."
Xuân Mai như ở trong mộng mới tỉnh, vội vàng nắm lấy tay Tô Dư: "Cô nương, ngài thành thật nói cho ta biết, Vương gia có thích ngài không?"
Thích hay không thích chắc chắn là có thể cảm nhận được. Tuy rằng đại đa số thời điểm là ngoài cuộc tỉnh táo, nhưng đôi khi, người trong cuộc cũng chưa chắc mê muội.
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT