Ông cụ Quý Duy Diên là người có khí phách thanh cao, kiêu ngạo, mang phong thái của một văn nhân, hiếm khi chủ động hạ thấp mình trước ai.
Huống hồ, người mà ông ấy chủ động bắt tay và cảm ơn một cách xúc động lại là một cô gái trẻ hơn ông ấy đến bốn năm mươi tuổi và chỉ đang học cấp ba. Câu nói thiếu niên anh hùng cho thấy tấm lòng chân thành của ông ấy.
“Ông Quý quá khen rồi.” Lục Sanh đáp lại cái bắt tay của Quý Duy Diên, nghiêm túc nó: “Cháu chỉ làm một việc mà một người Hoa Hạ nên làm, không có gì đáng nói cả.”
“So với cháu có thiên phú về sức mạnh chiến đấu, thì Quý Ngôn lúc đó vì cổ vật mà không sợ sống chết đi tham gia thi đấu, thực ra mới là người đáng kính trọng nhất.”
Quý Duy Diên cũng không ngờ, cô gái nhỏ tuổi như vậy, lời nói và cử chỉ lại có vẻ khiêm tốn và điềm tĩnh vượt xa tuổi tác. Được ông ấy cảm kích và khen ngợi, phản ứng đầu tiên không phải là tự khen hay khiêm tốn, mà là nhắc đến lòng yêu nước và tinh thần cống hiến của cháu trai ông ấy trước mặt ông. Điều này khiến Quý Duy Diên có thiện cảm rất lớn với cô gái vừa gặp mặt này.
Thời đại này, ở độ tuổi này, một đứa trẻ khiêm tốn, điềm đạm và có năng lực như vậy không nhiều.
“Đâu có.” Quý Ngôn có chút ngượng ngùng, gãi đầu nói: “Thực ra cháu cũng biết, với thể trạng như cháu, căn bản không thể thắng nổi một trận đấu nào. Nếu không có cậu ấy, làm sao cổ vật có thể thắng về được.”
........(Còn tiếp ...)
Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.
Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT