Khương Mặc vốn đã nhớ rõ, trong đoạn nguyên văn mà hệ thống từng cho nàng xem, có nói đến việc con Phệ Hồn Ảnh Báo mà Ngụy Hành Giản tìm được gầm lên như sấm sét nghẹn nơi cổ họng. Cho nên lúc này, nàng vô cùng chắc chắn, đám người bịt mặt ngoài động kia nói tới hung thú, nhất định chính là Phệ Hồn Ảnh Báo.
Quả nhiên, mọi việc diễn tiến đúng như suy đoán ban đầu của nàng. Khi phát hiện trong xe toàn là người già yếu bệnh tật, trong lòng nàng liền dâng lên một nghi ngờ mà không ngờ lại thực sự trúng phóc!
Nếu vậy, chẳng phải những kẻ bắt cóc nàng chính là người của Ngụy Hành Giản?
Không ngờ vì nuôi dưỡng Phệ Hồn Ảnh Báo, Ngụy Hành Giản lại ngấm ngầm làm ra chuyện mất hết nhân tính đến thế. Trong nguyên tác chỉ nhắc hắn dùng tâm huyết của bản thân nuôi dưỡng hung thú, thỉnh thoảng mới lấy hồn phách kẻ ác để cho nó ăn. Chưa từng nói hắn sẽ cho thủ hạ đi khắp nơi bắt người vô tội làm mồi cho thú dữ.
Xem ra Ngụy Hành Giản một lòng báo thù, thủ đoạn càng thêm táng tận lương tâm, quả không hổ danh là nam chính mang thiết lập “người không vì mình, trời tru đất diệt”!
Tiếng gầm của Phệ Hồn Ảnh Báo bên ngoài càng lúc càng lớn, xen lẫn tiếng bước chân hỗn loạn của đám người đang vội vã chạy về phía bọn họ. Khương Mặc cũng lờ mờ nghe thấy bọn chúng đang nói chuyện:
“Mau! Phệ Hồn Ảnh Báo đã đói lắm rồi, từ trong này bắt một đứa ra cho nó ăn, không thì chẳng mấy chốc nó sẽ phát điên!”

........(Còn tiếp ...)

Vui lòng đọc tiếp đầy đủ trên ứng dụng truyện TYT (iOS, Android).
Trải nghiệm nghe truyện audio, tải truyện đọc offline, đặc biệt hoàn toàn miễn phí.

Trải nghiệm đọc truyện tuyệt vời trên ứng dụng TYT

Download on the App Store Tải nội dung trên Google Play